tiệm cơm nhỏ thành trường an
Xôi cá cơm kho thơm ngon lạ miệng, giá chỉ 10.000 đồng hút khách ở Nha Trang. Từ hai nguyên liệu chính là cá khô và gạo nếp, qua quá trình chế biến tỉ mỉ, người dân vùng biển Nha Trang đã tạo nên món xôi lạ miệng, có hương vị thơm ngon mà giá thành lại bình dân, chỉ từ
TIỆM CƠM NHỎ THÀNH TRƯỜNG AN. Tác giả: Bánh Anh Đào. Thể loại: Cổ đại, xuyên không bối cảnh nhà Đường, mỹ thực, nam trọng thần, trước lạnh lùng sau thê nô - con gái tội thần tính cách phóng khoáng đa mưu túc trí, tay nghề nấu ăn tốt, #SẠCH_SỦNG_NGỌT, điền văn, HE. Độ dài: 107 chương + 2 NT.
Nếu có điều kiện bạn hãy mua sách để ủng hộ tác giả. Bổ Được Cà Chua, Mở Được Tiệm Cơm , Bật Được Nắp Chai , Mở Được Quán Nhậu - Uno Takashi - Đặt sách trên tiki : tại đây tiết kiệm 40% Bổ Được Cà Chua, Mở Được Tiệm Cơm , Bật Được Nắp Chai , Mở Được Quán Nhậu - Uno Takashi - Đặt
Vay Tien Online Me. TIỆM CƠM NHỎ THÀNH TRƯỜNG AN Tác giả Bánh Anh Đào Thể loại Cổ đại, xuyên không bối cảnh nhà Đường, mỹ thực, nam trọng thần, trước lạnh lùng sau thê nô – con gái tội thần tính cách phóng khoáng đa mưu túc trí, tay nghề nấu ăn tốt, SẠCH_SỦNG_NGỌT, điền văn, HE Độ dài 107 chương + 2 NT Tình trạng Hoàn edit. Văn án của tác giả Mưa phùn gió nhẹ, quán nhỏ cờ xanh, hồ cơ như hoa Rượu ngon Tân Phong, măng non giòn tươi, kim tê ngọc quái Thiếu doãn Lâm Yến đưa mắt nhìn lão bản nương da trắng mắt hạnh kia Một cung nữ vốn xuất thân dòng dõi lại lưu lạc tới cảnh bán rượu kiếm tiền, thật là đáng thương đáng tiếc… Thẩm Thiều Quang Có mỹ thực mỹ tửu làm bạn, lại còn có thể ngắm nghía các tiểu lang quân anh tuấn qua đường, cuộc sống đúng là tuyệt vời! Lâm Yến trầm mặt, đám thiếu niên loai choai kia cả ngày ăn mặc sặc sỡ, cưỡi ngựa rêu rao, chơi bời lêu lổng, đúng là phải chỉnh đốn cho đàng hoàng! Chú thích Hồ cơ chỉ các cô gái bán rượu trẻ tuổi xinh đẹp trong các quán rượu thời nhà Đường *** Thẩm Thiều Quang là biên tập viên tạp chí mỹ thực, tình cờ xuyên đến triều Đường, nhưng số nhọ nồi lại xuyên đúng vào thân phận cung nữ con gái tội thần. Không thể cứ mãi dành cả đời ngây ngốc trong cung, Thẩm Thiều Quang tìm mọi cách thoát khỏi nơi này. Sau khi được thả ra ngoài, nàng bắt đầu lên kế hoạch cuộc đời, nhất định phải kiếm tiền xây dựng tửu quán lớn nhất, mua một ngôi nhà hoành tráng để hưởng thụ cuộc sống!!! Thế nhưng, nàng nhìn lại túi tiền xẹp lép của mình, con đường này còn phải đi một đoạn rất dài nữa nha T-T Lúc đó ai có thể ngờ, cô nương đến chốn dung thân còn không có, phải ở nhờ am chùa tương lai sẽ thành lão bản nương cửa tiệm lớn nhất thành Trường An, thuận tiện cưới về một thiếu doãn vừa có nhan sắc vừa có tài, nhân sinh trọn vẹn. *** Lâm Yến là thiếu doãn trẻ tuổi nhất trong triều, nhan sắc không phải bậc thường, tính cách lạnh nhạt, được gọi tắt là bông hoa cao quý lãnh diễm. Người như vậy, lại bị Thẩm Thiều Quang vô tình dùng mỹ thực bắt vào tay, từ đó muốn thoát ra cũng không được. Đầu tiên, Lâm Yến bị tính cách của Thẩm Thiều Quang thu hút. Cô nương này mồm miệng dẻo quẹo, vừa vặn trái ngược với tính cách thiếu doãn nhà chúng ta. Càng tiếp xúc, Lâm Yến càng có hảo cảm với nàng, luôn cảm thấy nàng là “quân tử”. Cứ đi đường thẳng, không vì vật mà vòng, không vì tình mà buộc, chỉ đi đường nên đi, chỉ làm việc nên làm. Từ ấy, Lâm Yến bỏ cơm nhà, chuyên đi ăn hàng để có cơ hội tiếp xúc với Thẩm Thiều Quang, làm cho mấy người phụ trách nấu ăn trong phủ sợ hãi, cả ngày lo thất nghiệp = Tính cách ngoài lạnh trong nóng của Lâm Thiếu doãn nhiều lúc tạo thành tình huống dở khóc dở cười. Lâm Yến tinh ranh vẽ một bức bình phong giống hệt ở phòng mình, lấy danh nghĩa của nãi nãi đem đi tặng Thẩm Thiều Quang. Thấy Thẩm Thiều Quang trời nóng mà không có chiếu trúc khó ngủ, chàng ngại không dám tặng trực tiếp, liền tìm người giả danh đi đến trước cửa tiệm nàng bán với giá rẻ bất ngờ. Nhưng mà nữ chính tính cách khôn ngoan liền sinh nghi, suy nghĩ đủ mọi thể loại bị hãm hại các kiểu rồi không mua chiếu. Nhọ = Và còn vô vàn màn ăn dấm ngốc xít nữa. Lâm Yến thi thoảng giúp đỡ cho Thẩm Thiều Quang đi cửa sau chút, bảo vệ nàng khỏi đám côn đồ, cùng nàng lật lại án oan họ Thẩm, cả đời song túc song phi. Lâm Yến chưa bao giờ hy vọng sẽ gặp được người con gái có thể khiến mình động tâm, không ngờ đã có thể ở bên người ấy. Tưởng tượng cảm giác cùng nàng sống đến đầu bạc răng long, quả thực không tồi. *** Thẩm Thiều Quang là một cô nương tinh ranh lắm luôn. Thiếu doãn trước kia đỗ Thám hoa, đến ăn bánh cửa tiệm nhà nàng, nàng liền truyền đi khắp nơi bánh ấy làm thám hoa lang vô cùng yêu thích, bịa thành một câu chuyện lôi kéo người đến thử. Nàng còn viết thực đơn với đủ tên nghe cực mĩ miều, gắn sự tích cho nó, trang trí quán, sáng chế nồi tạo ra món lẩu… Vì thế, tiệm cơm của nàng luôn tấp nập khách. Một chi tiết mình khá ấn tượng nữa là cách nữ chính lý giải câu chuyện Ngưu Lang Chức Nữ. Ngưu Lang trước nhìn lén Chức Nữ tắm, sau đó còn giấu y phục Chức Nữ, dùng cách này để không cho Chức Nữ về nhà, tội ác tày trời. Chức Nữ sau này còn yêu Ngưu Lang, là người mắc hội chứng Stockholm. Nguyên văn lời nữ chính như sau “Chức Nữ cũng vậy, nàng bị Ngưu Lang ức hiếp, hoàn toàn không có hy vọng trở lại thiên đình, dần dần ký thác tính mạng của mình cho Ngưu Lang, ăn một miếng cơm, uống một hớp nước, nghe một câu quan tâm, thế là đã có cảm giác Ngưu Lang thật tốt bụng. Thật ra nếu không phải vì Ngưu Lang thì Chức Nữ ở trên thiên đình không biết vui vẻ tự do cỡ nào, một hớp nước một miếng cơm của hắn thì đã đáng là gì?” Không thể hợp lý hơn. Từ bé đến lớn chưa bao giờ mình nghĩ đến hướng đi này đâu á 🙂 Mà nói vậy thôi, Thẩm Thiều Quang vẫn bán đủ loại bánh vào lễ thất tịch, kiếm đủ lợi nhá. *** Trích đoạn trong truyện Đêm tân hôn Thẩm Thiều Quang ngồi dậy “Lang quân, chàng có đói bụng không, có muốn ăn thứ gì không?” “Ta đã cho người nấu bánh trôi cơm rượu rồi, là kiểu bình thường nàng hay nấu, lát nữa sẽ đưa tới.” Thẩm Thiều Quang bật cười “Bị đánh một trận rồi mà vẫn lấy ơn báo oán như vậy, thật đúng là quân tử.” Lâm Yến xoa tóc nàng, chỉ mỉm cười. Thẩm Thiều Quang nhướng mày “Cười cái gì?” Lâm Yến nhìn nàng, mỉm cười đáp “Sợ lát nữa nàng không còn sức lực.” Thẩm Thiều Quang “!!!” Lâm Yến lại càng cười tươi hơn, ôm nàng, khẽ hôn lên trán nàng, dịu dàng nói “Ăn một chút đi, lễ nghi rườm rà, chắc chắn cả buổi tối nàng chưa ăn gì cả.” Tỳ nữ bên ngoài Thanh Lư nói bánh trôi đã nấu xong. Lâm Yến bảo bọn họ đưa vào. Thẩm Thiều Quang ngồi trước bàn ăn ăn bánh trôi cơm rượu hoa quế, Lâm Yến không ăn mà chỉ nhìn nàng ăn. Bị hắn nhìn, Thẩm Thiều Quang lại càng căng thẳng hơn. Thẩm Thiều Quang bắt đầu nói về thường thức ẩm thực “Món bánh trôi cơm rượu hoa quế này làm rất tốt. Hoa quế được ngâm đường, ăn rất ngon. Cơm rượu cũng rất ngon, có phải là mua ở cửa hàng rượu lâu năm của Vương gia ở Đông Thị không? Rượu nhà họ rất ngon, cơm rượu cũng rất ngon, có vị thanh thuần mà nhà khác không có, ta đoán là nhờ gạo tốt…” “Nàng chớ sợ.” Lâm Yến thấp giọng an ủi “Ta sẽ cẩn thận…” Thẩm Thiều Quang “…” Thẩm Thiều Quang buông bát, cầm chén trà lên súc miệng một chút, sau đó trịnh trọng nói với Lâm Yến “Trưởng công chúa cho ta một món đồ. Chúng ta có cần học trước một ít không?” Là một người có “tư liệu học tập” bỏ vào ổ đĩa F và cả ổ đĩa G, Thẩm Thiều Quang cảm thấy kiến thức lý luận của mình vẫn đủ dùng, nhưng học thêm một chút cũng không hỏng đi chỗ nào, tập sách trưởng công chúa tặng thật sự là hàng chọn lọc đấy… Lâm Yến mỉm cười liếc nàng một cái, ôm ngang người nàng lên “Không cần!” “Không phải… Thật sự không cần sao? Ta cảm thấy thứ đó…” Trong rèm, Thẩm Thiều Quang hoàn toàn không phát ra được âm thanh nào nữa. *** Nhìn chung, “Tiệm cơm nhỏ thành Trường An” có cách hành văn của tác giả rất tốt, mạch truyện logic, kể từng bước nữ chính xây dựng sự nghiệp, được người xung quanh yêu quý. Tuyến tình cảm của cặp chính khá chậm rãi nên bạn đọc cần kiên nhẫn xíu nha. Truyện có lúc gay cấn, có lúc hài hước rất hấp dẫn, mà đọc mỹ thực văn thì đồ ăn là quan trọng nhất rồi nè!! Bản edit khá tốt, bạn editor còn tri kỉ tìm đủ hình minh hoạ cho các món ăn nha <3 Bạn nào có tâm hồn ăn uống nên nhảy hố nè. Tóm lại, đây đơn giản là một cuốn mỹ thực văn ấm áp, nhẹ nhàng, thích hợp đọc vào buổi đêm ạ 🙂
Chú thích Hồ cơ chỉ các cô gái bán rượu trẻ tuổi xinh đẹp trong các quán rượuthời nhà Đường Rượu Tân Phong là một trong những danh tửu nổi tiếng nhất thời cổ đại ở Trung Quốc Kim tê ngọc quái là một món ăn từ cá sốngrất nổi tiếng vào thời nhà Đường Thể loại xuyên không, mỹ thực Bối cảnh nhà Đường Mục lục Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Ngoại truyện 1 Ngoại truyện 2 PDF Tiệm cơm nhỏ thành Trường An P/S Dưới đây là link bài khảo sát mỹ thực, mình rất biết ơn nếu các bạn có thể truy cập vào link này và hoàn thành bài khảo sát giúp mình để nâng cao chất lượng những truyện tiếp theo ạ. Khảo sát mỹ thực Advertisement
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để Thiều Quang dẫn thợ mộc tới đo đạc trong quán, vắt óc tìm cách tận dụng hết giá trị của hơn mười thước vuông chiếc bàn vốn dùng để bày đồ ăn, Thẩm Thiều Quang đột nhiên nghĩ tới kiếp trước từng đọc được trên diễn đàn về kiểu thiết kế dùng quầy bar thay thế cho bàn ăn trong các căn hộ nhỏ, nàng đi bộ ước lượng một vòng, quyết định để thợ mộc làm mấy cái bàn dài gắn liền với tường, khá giống với quầy bar ở thời hiện đại nhưng thấp hơn một ngồi đã có rồi, nhưng nếu ghế ngồi bày khắp nơi thì e là sẽ trông rất lộn xộn, thế là trải chiếu tre trên nền nhà, đổi ghế xếp thành đệm cói. Giá nến, chậu hoa trang trí các kiểu có thể treo lên tường thì đều treo hết lên không phải công trình gì to tát, chỉ vài ba ngày là đã thu xếp xong xuôi. Tường trắng, bàn gỗ dài gắn liền với hai mặt tường, hai cái bàn ăn ngắn hơn đặt ở giữa, dài ngắn đan xen thành ra lại không hề có vẻ chen chúc chật chội. Nền nhà trải chiếu tre màu nâu, đệm cói màu vàng nhạt, một mặt tường khảm thêm một giá đỡ, trên đó bày mấy bình sứ trắng, trong bình trồng phong lan, hoa nhài các loại, tường trắng nền nâu lại thêm một chút xanh, thế mà trông cũng rất có cảm giác nghệ thuật – có lẽ mặt tường bên kia cũng có thể treo vài bức tranh chữ, hoặc là để trắng thế cũng Viên gật đầu “Nếu như lớn hơn chút nữa thì tốt hơn.”Thẩm Thiều Quang cắn răng, ấn lên đầu nha đầu ngốc kia một cái, bản lĩnh chọc vào chỗ không nên chọc càng lúc càng điêu lại lập chí, ngày nào đó, ta phải mở một quán rượu lớn nhất thành Trường An này, quán rượu sẽ rộng mấy trăm thước vuông, chia làm mười mấy gian, đại sảnh sẽ có một khoảng rộng chuyên biểu diễn tạp kỹ, nuốt đao, chui vòng lửa, ca vũ, múa kiếm, không thể thiếu cái nào hết.“Cô nương, cho ta một lồng thang bao!”“Được được!” Thẩm Thiều Quang cao giọng đáp lại, lấy thang bao đặt vào khay mang đến cho khách, thu một ít tiền lẻ ném vào trong vòng với mấy đồng tiền lẻ, thế mà bà chủ Thẩm cũng không bị chóng xấu gì thì bây giờ trong tiệm cũng đã có chỗ cho người ta ngồi xuống uống chén rượu xưởng chưng cất rượu mua rượu, lấy thịt mã não, sư tử đầu làm món chính, lại thêm các loại đồ nhắm như rau trộn, cá khô chiên, đậu hoa lan, thủ lợn kho nước tương, chân giò hầm, thế là tiệm ăn kiêm quán rượu Thẩm Ký cũng coi như bắt đầu buôn rất ủng hộ quán rượu nhỏ gọn này của Thẩm Thiều Quang, vừa sạch sẽ lại có phần mộc mạc, quan trọng nhất là không cần cầm đĩa thịt viên, thịt mã não đi khắp nơi tìm chỗ uống rượu đồ ăn của Thẩm Ký lại cảm thấy, chà, tuyệt thật!Nói về tay nghề của Thẩm cô nương thì đúng là tốt thật, bánh rán thì nóng sốt lại sạch sẽ, ngọc tiêm diện và bánh hoa thì đúng là tinh xảo, có nét giống đồ ăn trong cung. Thịt mã não, sư tử đầu cũng vậy, có thể tính vào “mỹ thực lạ và quý”. Không ngờ rằng đồ ăn sáng vốn dĩ rất bình thường mà cũng có thể làm được tốt đến vậy.“Chủ quán, thêm một đĩa cá khô chiên nữa!”A Viên nhanh chân lấy đồ ăn.“Cô nương, sao cá khô chiên nhà ngươi lại thơm thế?”“Cái này… nô tỳ không biết.” A Viên cười ngây ngô “Nếu ngon thì lang quân ăn thêm một chút đi.” Quả thực rất giống Thẩm Thiều Quang lúc bị hỏi một câu tương tự thì trả lời là “Nếu thích thì tới đây mua, cớ gì phải tự mình vất vả.”Thẩm Thiều Quang đang gói ngọc tiêm diện trong bếp nghe vậy thì cười, thực ra cũng không có bí quyết gì, chẳng qua là lúc ướp cá thì bỏ thêm cơm rượu nếp mà thôi – mùa hè muối một hũ như vậy, thế là có thêm cả mùi thơm của rượu nếp, lúc chiên thì chiên hai lần, lần đầu chiên chín kĩ, lần sau thì chiên với bơ bằng lửa lớn, chỉ như thế mà Thiều Quang thì thích đậu hoa lan chiên hơn. Trước luộc sau chiên, vừa mềm vừa thơm, khiến Thẩm Thiều Quang nhớ tới món lạc mà nàng thích ở kiếp cũng là một nỗi tiếc nuối khôn nguôi khác của Thẩm Thiều Quang ngoài ớt – phải mấy trăm năm nữa, tới thời nhà Minh thì hạt lạc mới được truyền tới Trung Quốc. Có người nói đại tài tử Kim Thánh Thán trước lúc bị tử hình đã nói “Đậu phụ chiên nhai cùng lạc có mùi vị như chân giò hun khói”, Trương Ái Linh thì thích “ngồi ghế mây ăn lạc rang muối”, mà hai vị tiên sinh Lỗ Tấn, Lão Xá thì thích vừa đọc sách vừa ăn hạt lạc.* Kim Thánh Thán, tên thật Kim Vị, là một nhà văn, nhà phê bình văn học theo lối ấn tượng của Trung Quốc, được người đời sau mệnh danh là “Vua của thể loại văn bạch thoại Trung Quốc”.* Lão Xá, nguyên danh Thư Khánh Xuân, tự Xá Dư, là một văn sĩ Trung Hoa* Có người nói rằng lạc được truyền vào Trung Quốc từ rất sớm, ở đây tạm thời dùng cách nói cũ – lạc xuất xứ từ Châu Mỹ, truyền vào Trung Quốc từ thời nhà Minh. [tác giả]Có thể thấy tình cảm của đám văn nhân đối với lạc đúng là chân ái. Thẩm Thiều Quang cũng yêu mến lạc tự đáy lòng – nhưng điều này không cản trở nàng trong lúc không có lạc thì nhâm nhi đậu hoa lan để đỡ thèm. Thẩm Thiều Quang cảm thấy hành vi này của mình có điểm giống hình tượng mấy tên đàn ông cặn bã trong lòng đã có người thương nhưng vẫn không bỏ lỡ việc tìm bạn gái không ngờ rằng, Lâm thiếu doãn – người thâm tình “trong lòng đã có người thương quyết không tìm bạn gái khác” – đi vào, hơn nữa món đầu tiên hắn gọi lại chính là đậu hoa lan đầu Thẩm Thiều Quang đang nghĩ tới vấn đề hình tượng của hai người, vô tình nhìn về phía bàn tay Lâm Yến đang chỉ vào bảng tên đồ ăn, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, thực sự là một đôi bàn tay đẹp!“Chủ quán?” Lâm Yến nhíu mày.“Đậu này lấy tên hoa lan là bởi vì sau khi chiên lên sẽ có hình dạng giống bông hoa lan mới nở.” Thẩm Thiều Quang bình tĩnh dời tầm mắt ra khỏi đôi bàn tay hắn, mỉm cười trả lời Lâm Yến gật đầu, lại gọi thêm rau trộn, trứng muối, tai lợn hầm tương, tất cả đều là mấy món ăn phổ biến trong dân khái là mỗi người đều có chút thói hư tật xấu, thấy một thứ tốt đẹp thì cứ muốn phá hỏng một chút, ví dụ như Thẩm Thiều Quang thì mong được chứng kiến vị công tử phong độ ưu nhã này làm một chuyện gì đó không ưu nhã “Công tử có muốn nếm thử món móng lợn của quán bọn ta không? Ăn nóng thì vừa thơm vừa mềm, ăn nguội thì dai dai, rất hợp để nhắm rượu.”Lâm Yến nhìn Thẩm Thiều Thiều Quang cười híp mắt, hơi khom người, tư thế niềm nở.“Không cần, chỉ những thứ này thôi.” Lâm Yến trả lại danh sách món ăn cho Thẩm Thiều Thiều Quang hơi tiếc nuối nhận lấy, hôm nay không thể chứng kiến “phó thị trưởng” Trường An gặm móng lợn, không sao cả, còn lâu dài mà, sau này sẽ có chân gà, chân dê các loại…Lâm Yến hồi tưởng lại tờ thực đơn được làm từ giấy hoa vừa rồi, chữ khải nho nhỏ, trông không giống kiểu viết của tiểu thư khuê các bình thường mà lại có đôi phần tương tự thể chữ sấu thời trước, chữ “Thẩm” trên túi bánh rán và trên bảng quảng cáo trước cửa là bởi vì dùng kiểu chữ triện nên lại càng rõ ràng Yến không khỏi nghiêng đầu nhìn chủ quán đang bận rộn bên kia, đôi mắt híp lại, khóe miệng cong cong, dáng vẻ đầy hứng khởi, hoàn toàn cách xa chữ “phong nhã”, lại nghĩ tới mấy lần gặp nhau lần nào nàng cũng miệng lưỡi xảo quyệt, lời lẽ đanh đá!Thẩm Thiều Quang đâu biết mình bị người ta vùi dập, còn hỏi “Khách nhân làm một bát rượu cho ấm người không?”Lại hỏi “Ngọc tiêm diện đã hết, hay là ta làm cho lang quân bát bánh canh rau?”Lâm Yến thu tầm mắt lại “Cũng được.”Vị Lâm thiếu doãn này tới muộn, không còn khách nào khác nữa, Thẩm Thiều Quang có thể chuẩn bị thoải mái. Vào giờ cơm thì dù rượu và đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn, lại có thêm A Viên giúp đỡ, hai người vẫn vô cùng bận Thiều Quang vừa bưng đồ ăn vừa ghi chú thêm một mục nữa vào sự nghiệp lý tưởng của mình – sau này phải có một đội ngũ đầu bếp, còn phải thuê trăm tám chục nhân viên phục vụ!
tiệm cơm nhỏ thành trường an