truyện em chỉ có thể thích anh
Em Chỉ Có Thể Thích Anh Chương 101: Ngoại truyện Chương trước Chương tiếp Trận đấu tạm biệt khán giả của thủy quái Makara cho tới giờ vẫn là trận đấu kinh điển nhất trong lịch sử giới quyền anh ngầm ở Mĩ. Hai quyền thủ đối đầu là "Thủy quái" đến từ Trung Quốc và "Voi điên" đến từ Ấn Độ.
nội dung truyện : em chỉ có thể thích anheditor: jinshạ mộng ngư và từ tử sung trong trường học vốn đã không vừa mắt nhau.trong suy nghĩ của hạ mộng ngư luôn cảm thấy, từ tử sung là một tên "mọt sách bốn mắt" vô cùng nóng tính.từ tử sung thì lại thấy, hạ mộng ngư đúng là "đứa học trò ngoan" của thầy.cho đến khi cả hai cùng xuất hiện trên sàn đấu …
Anh chàng vẫn không ngẩng đầu lên, bảo: - Tiệt! Chuyện cười 8: Thật là may mắn. Bob đi ăn uống liên hoan về say khướt. Anh ta về nhà, đập cửa: - Ồ, Bob! Anh đã về đấy ư? - Ừ, em yêu ạ, anh gặp bạn cũ. - Anh nhậu hết lương tháng rồi. - À, em có thể hiểu. - Xe lại bị
Vay Tien Online Me. Lúc Hạ Mộng Ngư quay trở lại lớp thì tiết tự học thứ hai đã bắt đầu. Nhà trường sắp xếp mỗi buổi tự học chỉ có một giáo viên phòng không ai nói chuyện, chỉ có âm thanh giở vở sàn nhiệm Linh Hoa ngồi trên bục giảng chấm bài thi của mấy hôm trước, thấy Hạ Mộng Ngư đến trước cửa, cô chỉ gật đầu với Hạ Mộng Ngư rồi lại tiếp tục chấm thấy tiếng Hạ Mộng Ngư, Từ Tử Sung cũng ngẩng đầu lên nhìn ra cửa. Vì vậy, lúc cô vừa xuất hiện thì đã chạm phải ánh mắt cậu, hai người đều nhìn thấy nhau đầu tiên. Trong ánh mắt họ đều có vẻ như rất sốt ruột, rất muốn nói gì đó với đối phương, hơn nữa còn là chuyệt tự học này quả thực là vô cùng giày vò Hạ Mộng Ngư, Từ Tử Sung thì tính tình trầm ổn, tuy trong lòng có chuyện muốn nói nhưng vẫn có thể ngủ được. Hạ Mộng Ngư thì không, cô biết Từ Tử Sung có chuyện muốn nói với mình, cũng lại rất muốn kể chuyện xảy ra hôm nay cho cậu nghe, vậy nên trong lòng cứ như bị kiến cắn, đứng ngồi không yên, đến mức cô chủ nhiệm ngồi tận trên bục giảng còn phát hiện ra.“Hạ Mộng Ngư, trên ghế của em có kim à? Sao cứ loay ha loay hoay thế, làm ảnh hưởng đến cô đang chấm bài.”Hạ Mộng Ngư đành phải ngồi yên lại, hết cách, bất kể là hành động nhỏ nào cũng không trốn được khỏi mắt Linh Hoa.“Em làm bài xong chưa?”, cô chủ nhiệm lại hỏi, nhìn điệu bộ này thì có vẻ là không muốn buông tha cho Hạ Mộng Mộng Ngư gật đầu, “Xong lâu rồi ạ.”Linh Hoa cười cười “Thế thì lên chấm bài với cô.”Hạ Mộng Ngư nhận tờ đáp án và một nửa tập bài thi từ Linh Hoa, nhìn thoáng qua, là bài của mấy lớp chọn.“Em chỉ cần chấm phần trước thôi, phần đọc hiểu với tự luận không cần động vào.”Hạ Mộng Ngư lấy bút đỏ ra bắt đầu chấm này, cô chủ nhiệm lại nhìn thấy Từ Tử Sung ở bàn thứ hai đang ngủ.“Từ Tử Sung, ngủ ngon thế nhở?”Từ Tử Sung ngẩng đầu lên nhìn về phía Linh Hoa, chờ cô nói nhiên, Linh Hoa lại nói “Tôi thấy có vẻ là cậu cũng làm xong bài rồi đúng không? Lên đây chấm bài hộ tôi, một nửa này là của cậu.”Bởi vì chỉ có một tờ đáp án cho hai người xem chung, nên cô chủ nhiệm bảo Hạ Mộng Ngư về chỗ, còn Từ Tử Sung ngồi lên chỗ cạnh người thoáng liếc nhau một cái rồi lập tức cúi xuống chấm học yên tĩnh lại. Vì phải chấm phần tự luận, cần tập trung hơn lúc chấm phần đầu, thế nên cô chủ nhiệm không quá chú ý đến đám học sinh ngồi Mộng Ngư và Từ Tử Sung xem chung một tờ đáp án, đương nhiên phải ngồi gần một chút, vậy nên Hạ Mộng Ngư táo bạo ngồi sát vào cậu, cố ý nghiêng đầu về phía cậu, thỉnh thoảng còn chạm vào cánh tay cậu. Lọn tóc của cô thỉnh thoảng lướt qua làn da cậu, đưa mùi hương thơm mát quẩn quanh như cào vào tim cậu vậy. Cánh tay cố tình mà làm như vô ý chạm vào da cậu, lành lạnh, mềm mại vô cùng. Thế nhưng, đó không phải là chuyện quá đáng nhất, quá đáng nhất chính là, lúc cô dướn người sang xem đáp án, ngực cứ thế đè vào cánh tay nữa Mộng Ngư rõ ràng là muốn giết cậu Tử Sung hít sâu, bình tĩnh, tiếp tục chấm này, Từ Tử Sung vừa vặn chấm đến bài của Hạ Dạ viết của Hạ Dạ Dương rất đẹp, cả bài thi nhìn rất sạch sẽ, gọn gàng. Tuy Từ Tử Sung không hiểu về thư pháp nhưng vẫn cảm giác là chữ của cậu ta theo một thể viết nào đó, hơn nữa lại rất cứng cáp, rắn lúc Linh Hoa chấm xong một bài thi, thấy Từ Tử Sung cứ nhìn chằm chằm vào trang giấy thì đến xem. Thấy kiểu chữ đó, không cần nhìn tên mà Linh Hoa đã biết là bài của Hạ Dạ Dương, cô không nhịn được bèn mỉa mai Từ Tử Sung “Chữ này đẹp hơn nhiều mấy cái chữ gà bới của cậu đúng không?”Từ Tử Sung không trả lời mà hỏi “Đây là kiểu chữ gì ạ?”Linh Hoa nhíu mày, cô không hiểu về các thể chữ lắm, bèn nhìn Hạ Mộng Ngư và hỏi “Hạ Mộng Ngư, bạn tốt viết thể chữ gì, chắc là em biết chứ?”Quả nhiên Hạ Mộng Ngư biết. Cô bất đắc dĩ trả lời “Từ nhỏ cậu ấy đã luyện chữ Khải của Điền Anh Chương. Điền Anh Chương nghiên cứu về Âu Dương Tu, chữ ông ấy luyện cũng là chữ của Âu Dương Tu.”Linh Hoa gật đầu và nói “Điền Anh Chương thì cô biết, ừm, cô cũng cảm thấy giống chữ Âu Dương Tu. Còn em? Em luyện chữ gì?”“Em luyện hành thư của Ngô Ngọc Sinh ạ…”, Hạ Mộng Ngư thật thà trả lời.“Chuẩn, Hạ Dạ Dương thoạt nhìn thì có vẻ ngông nghênh, nhưng thật ra lại nghiêm chỉnh, quy phạm như chữ Khải. Còn em, mới đầu thì cứ nghĩ không có gì đặc biệt, thật ra thì lại giống như hành thư.”Nghe cô chủ nhiệm nói vậy, Hạ Mộng Ngư không trả lời mà chỉ gượng cười rồi cúi đầu chấm Hoa không nói thẳng ra, chỉ hơi chạm đến mà thôi, thế nhưng vẫn thu hút sự chú ý của cả lớp. Thấy có người ngẩng đầu nhìn ngó, cô bèn nói thêm một câu “Đến cả kiểu chữ viết còn hiểu như vậy, không hổ là thanh mai trúc mã…”Lời Linh Hoa vừa nói ra quả nhiên đã khiến cả lớp lại móc nối đến mối quan hệ rối rắm giữa Hạ Dạ Dương và Hạ Mộng Ngư. Có tiếng nói khe khẽ vang tác chấm bài của Hạ Mộng Ngư khựng là, sao Linh Hoa lại lấy chuyện của cô với Hạ Dạ Dương ra để đùa chứ? Một tuần nay, thầy cô nào cũng nhắc đến rồi, chỉ có Linh Hoa là chưa đả động gì, Hạ Mộng Ngư còn tưởng Linh Hoa sẽ không bới ra, ai ngờ đã qua một tuần rồi mà lại trêu ghẹo cô nữa như đỉa…Hạ Mộng Ngư có cảm giác ánh mắt của Linh Hoa vẫn đặt trên người mình. Cô nghi hoặc ngẩng đầu, lập tức chạm phải vẻ mặt như cười như không của Linh Hoa.“Hạ Mộng Ngư, em có thích con trai viết đẹp không?”, đột nhiên Linh Hoa hỏi.“Không ạ.”, Hạ Mộng Ngư quả quyết nói “Em thích người viết xấu.”Từ Tử Sung ngồi bên cạnh không nói gì, chỉ cúi đầu cười, sau đó lại sửa thành dáng vẻ nghiêm túc, tiếp tục chấm Mộng Ngư tiếp tục nói “Tại vì từng có một tiền bối trong giới thư pháp nói, chữ xấu căn bản là vì động tác tay không theo kịp suy nghĩ, cho nên hầu như các thiên tài đều viết xấu hết.”Cả lớp nghe mấy lời quỷ quái của Hạ Mộng Ngư mà cười ầm lên, đặc biệt là mấy đứa chữ xấu không kiềm chế được phải cất tiếng “Cuối cùng thì em đã hiểu vì sao chữ em xấu rồi, thì ra em là thiên tài.”Linh Hoa lườm Hạ Mộng Ngư một cái, “Này, Hạ Mộng Ngư, dạo này em càng ngày càng nhanh mồm nhanh miệng đấy.”Lúc này, Hạ Mộng Ngư mới ý thức được, hình như mình biểu hiện hơi quá đà, vừa không để ý một cái là lại nói linh tinh, thế nên cô lập tức cúi đầu tiếp tục chấm bài.“Thế thì chắc là em thích Từ Tử Sung nhất rồi.”, Linh Hoa lườm Từ Tử Sung rồi nói “Chữ cậu ta xấu nhất khối luôn.”Linh Hoa chỉ vô tình nói vậy.“Từ Tử Sung à, nếu chữ của cậu mà đẹp lên một tí thì có khi điểm Văn sẽ cao hơn đấy, nhìn bài thi của cậu mà tôi không buồn cho điểm cao…”Từ Tử Sung cười cười, lúc cúi đầu chấm bài, nụ cười ấy vẫn không biến mất, có vẻ như tâm trạng đang rất Hoa nghi hoặc nhíu rằng Từ Tử Sung vốn dĩ không phải đứa học trò không nói nổi, nhưng bình thường bất kể là khen ngợi hay phê bình, lúc nào cậu cũng chỉ giữ vẻ mặt hờ hững như không. Hôm nay cô chẳng nói chuyện gì buồn cười, mà sao cậu lại cười vui vẻ thế?Linh Hoa thoáng nghi ngờ, lúc thu tầm mắt lại, cô nhìn thấy Hạ Mộng Ngư cúi đầu, thế nào mà mặt cứ đỏ bừng…Tại sao Hạ Mộng Ngư đỏ mặt?Bởi vì vừa rồi nói đến chuyện của cô và Hạ Dạ Dương sao? Nhưng lúc trước đấy, Hạ Mộng Ngư còn nhanh mồm phản bác cô, giờ đỏ mặt cái gì?Linh Hoa nhớ lại lời mình vừa nói, nhìn thoáng qua nụ cười còn treo bên môi Từ Tử Sung, lại nhìn sang gương mặt đỏ ửng của Hạ Mộng Ngư, cuối cùng cũng trời ơi!Không ngờ đó nha…Học sinh đứng thứ nhất và thứ hai lại cho cô một niềm bất ngờ như Hoa hiểu Hạ Mộng Ngư đỏ mặt vì câu nói kia, cũng hiểu Từ Tử sung vì câu nói nào mà cười câu “Thế thì chắc là em thích Từ Tử Sung nhất rồi.”…Tan học, Hạ Mộng Ngư sốt ruột ra hiệu với Từ Tử Sung, ý bảo cậu nhanh chóng ra người một trước một sau ra khỏi lớp. Vừa ra khỏi khu phòng học, Hạ Mộng Ngư liền vội vàng kéo Từ Tử Sung tới một góc ở khu nhà thực nghiệm. Buổi tối chỗ này hoàn toàn không có người qua lại, cũng bởi vì nhà thực nghiệm ngày thường không khóa, không có nhiều hơi người, bên trong toàn các thiết bị để không, thế nên xung quanh bị bao phủ bởi một bầu không khí vô cùng đáng Mộng Ngư cũng hơi sợ nên đứng nhích lại gần Từ Tử Sung.“Cậu kéo mình đến đây làm gì?”, Từ Tử Sung hỏi. Hạ Mộng Ngư còn chưa kịp trả lời, cậu đã lại nói “Cho mình cơ hội sáng tạo à?”Hạ Mộng Ngư trợn mắt, “Cậu nghĩ đi đâu thế? Mình đang có chuyện nghiêm túc muốn nói với cậu đây!”“Chuyện gì?”“Có khả năng là mình sẽ được đi Mỹ đấy!”, Hạ Mộng Ngư hưng phấn Mộng Ngư kể một mạch chuyện ngày hôm nay cho Từ Tử Sung nghe. Có điều, Từ Tử Sung chẳng đáp lời nào, điều này khiến cho Hạ Mộng Ngư cực kỳ hoang mang…“Mình cũng có chuyện muốn nói với cậu.”, Từ Tử Sung nói, “Tạm thời mình không đi Mỹ, mình muốn ở lại làm rạng danh nước nhà…”Từ Tử Sung cũng kể hết mọi chuyện ngày hôm nay cho Hạ Mộng Ngư nghe.“Mẹ kiếp.”, Hạ Mộng Ngư bật thốt người nhìn tốt có thể thành chuyện xấu, mà chuyện xấu cũng có thể biến thành chuyện tốt, chuyện trên đời này thật ra có thể thay đổi trong nháy mắt, chẳng ai nói hay người đều hơi khó xử, liếc nhau nhoẻn miệng cười.“Mình cũng không đi Mỹ nữa…”, Hạ Mộng Ngư nói một cách chắc chắn, gần như là ra quyết định trong nháy mắt.“Cậu có thể không đi à?”, Từ Tử Sung hỏi.“Có thể. Bố mẹ mình đều không muốn mình đi, chẳng qua là bố mình ngại với sếp nên không dám từ chối thẳng thừng thôi.”, Hạ Mộng Ngư cau mày hỏi “Nếu có đi thì chắc là khoảng mùng năm tháng Năm sẽ bắt đầu học… À không, mùng bốn tháng Sáu… Không, mùng hai tháng Tám!”“Rốt cuộc là ngày nào?”“Vốn dĩ là mùng năm tháng Năm, nhưng tại bố mình cố chấp với Thanh Hoa quá nên biến thành mùng bốn tháng Sáu. Nhưng mà bây giờ mình không muốn đi, mình châm chút ngòi lửa cho mẹ mình một khóc, hai làm loạn, ba đòi thắt cổ thì chắc chắn bố mình sẽ có thể hạ quyết tâm nói không với sếp.”“Ừ.”Từ Tử Sung gật đầu. Thật ra, nếu Hạ Mộng Ngư thật sự đi Mỹ thì cũng không phải chuyện xấu, sớm muộn gì cậu cũng sang đó, chỉ là vấn đề thời gian mà Từ Tử Sung vẫn cau mày, Hạ Mộng Ngư liền hỏi “Cậu vẫn còn lo lắng à?”Từ Tử Sung lắc đầu.“Thế thì còn vấn đề gì nữa?”“Cậu không cảm thấy lạ à?”“Lạ chỗ nào?”“Tại sao bố Hạ Dạ Dương bỗng dưng lại muốn đưa cậu ta ra nước ngoài.”, Từ Tử Sung nói, “Vì sao bố cậu ta lại sốt ruột đến mức đòi nhà cậu phải cho ông ta câu trả lời ngay trong tuần này?”Đúng này, Hạ Mộng Ngư mới ý thức được câu chuyện có phần kỳ quặc. Thật ra, nếu cô muốn đi, quá một tháng trả lời thì sao chứ, cùng lắm là ra nước ngoài muộn một tháng, nếu mười tháng sau mới đi thì mới không theo kịp được khóa dự bị đại nhiên Hạ Mộng Ngư nghĩ ra, e là chuyện này không đơn giản như cô đại viện, cô nghe được không ít những tin đồn nhỏ to. Hạ Mộng Ngư căng thẳng hỏi “Từ Tử Sung, không lẽ chú Hạ bị…”“Suỵt.”Từ Tử Sung lắc Mộng Ngư hít sâu một hơi, lại lập tức gật đầu, không nói một lời thể nói được.
Trận đấu tạm biệt khán giả của thủy quái Makara cho tới giờ vẫn là trận đấu kinh điển nhất trong lịch sử giới quyền anh ngầm ở Mĩ. Hai quyền thủ đối đầu là “Thủy quái” đến từ Trung Quốc và “Voi điên” đến từ Ấn Độ. “Thủy quái” Makara có kĩ thuật khá toàn diện, gần như là quyền thủ có kĩ thuật và chiến thuật hoàn mĩ nhất trong lịch sử. Trận đấu chia tay khán giả này là trận thứ ba trăm của anh. Có điều, trong số gần ba trăm trận trước đó, anh chỉ đánh gục đối thủ ở 147 trận. Còn đối thủ của anh, “Voi điên” đến từ Ấn Độ, tuy chỉ đánh 236 trận, nhưng có đến 218 trận hạ gục đối thủ, có thể nói là hoàn toàn xứng đáng với danh xưng “cỗ máy giết người”. Hơn nữa, “Voi điên” cũng là quyền thủ có kĩ thuật rất đặc sắc, biết khống chế tiết tấu, gian xảo, hung dữ, luôn bất ngờ dụ đối thủ vào bẫy, rồi khiến họ gục ngã chỉ sau một cú đá. Hai quyền thủ này đều xứng đáng trở thành quyền vương của giới quyền anh ngầm. Người nào cũng đều tham gia cả trăm trận đấu, thành tích khó đánh bại, nhưng không hiểu là trùng hợp hay cố ý, mà hai người này chưa từng gặp nhau trên sàn đấu. Cho đến khi Makara tuyên bố giải nghệ, thì ê kíp của “Voi điên” mới bắt đầu tích cực liên hệ, cuối cùng cũng sắp xếp được trận đấu thế kỷ này. Bất kể là trận đấu cuối cùng của “Thủy quái” Makara, hay là trận chiến giữa hai vị quyền vương, thì trận đấu này cũng đều có sức hút vô cùng lớn. Thế nên, khi tin tức vừa được tung ra, thì tiền cược đã vọt lên con số kỉ lục chưa từng có trong lịch sử giới quyền anh ngầm. Một người là con hổ Trung Quốc, một người là con voi Ấn Độ. Cả hai đều là người châu Á, đều đi ra từ trại huấn luyện Siberia. Họ có thể trạng tương đương, đều là những quyền thủ có chiến thuật sắc sảo, đến cả sự phòng thủ cũng kín kẽ không chút sơ hở. Thế nên, còn chưa đến một giây cuối cùng thì chẳng bên nào nắm chắc được thắng lợi. Từ tỉ lệ đặt cược thì có thể thấy, hình như mọi người xem trọng “Voi điên” hơn một chút. Tuy số trận đấu của “Voi điên” kém “Thủy quái” 64 trận, nhưng số lần đánh gục đối thủ thì lại nhiều hơn. Mà thứ giới quyền anh ngầm chú ý hơn vẫn là những màn hạ gục đầy chết chóc. Bất kể bạn hạ lưu, đê tiện, tàn nhẫn đến đâu, chỉ cần bạn cống hiến cho khán giả một màn giết chóc đầm đìa máu tanh, thì bạn chính là đứa con cưng của họ. Thế giới này tràn ngập sắc màu, đèn giăng sáng khắp lối thành phố, hệ thống điện như con quái vật bao trùm cả thành phố, đủ để thắp sáng mọi ngả suốt hai tư giờ. Nhưng càng là nơi rực rỡ ánh sáng, thì lại càng nhiều bóng ma. Càng là nơi lung linh hào quang, thì bóng ma nơi ấy lại càng dày đặc. Ở quốc gia ngợp trong vàng son này, giữa màn đêm u tối, tiền tài, bạo lực, dục vọng, tất cả đều vần xoay quanh quyền đài. Vô số ánh mắt ẩn mình trong căn phòng tối om, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, chờ đợi một bữa tiệc thịnh soạn nhơ nhớp máu tanh. Có người vì trận đấu ấy mà phải phơi thây nơi đầu đường, có người khuynh gia bại sản, lại có người phất lên chỉ sau một đêm. Tất cả mọi người đều đang chờ đợi, chờ tới thời điểm kết thúc trận đấu. Rốt cuộc thì ai sẽ nằm gục trên quyền đài? Trận đấu này rốt cuộc sẽ là màn tạm biệt khán giả của Makara hay là trận đấu kết thúc sinh mệnh anh?… Vì khoản tiền đặt cọc quá cao, nên trước trận đấu, cả hai quyền thủ đều được bảo vệ nghiêm ngặt, đề phòng có bất trắc gì sẽ xảy ra. Từ Tử Sung và ê kíp của anh được cách ly trên một đảo nhỏ ở Hawaii để tập luyện. Huấn luyện viên của Từ Tử Sung là bạn chiến đấu với anh nhiều năm, có thể nói là người hiểu kĩ thuật và chiến thuật của anh nhất. “Cậu biết không? Cậu gần như là một quyền thủ hoàn hảo, mà nếu phải nói ra nhược điểm của cậu, thì chính là cậu quá lương thiện.” Tuy rằng trước nay Từ Tử Sung vẫn luôn có quyết định của mình, không cần đến những đề xuất của huấn luyện viên, nhưng lúc này, anh ta vẫn không nhịn được mà phải nói đôi ba câu. Vì anh ta đã từng làm việc với rất nhiều quyền thủ, trong số đó, những người may mắn yên ổn đến cùng rất hiếm, tuyệt đại đa số đều chết trên quyền đài. Nguyên nhân rất đơn giản, dục vọng của con người là vô cùng vô tận, rất ít người biết điểm dừng, mãi mãi không thấy đủ. Từ Tử Sung là một trong số ít những người biết đủ, cũng là một trong số ít những người mà dù đứng trước ngưỡng cửa sống chết thì vẫn giữ được nhân tính. Đây chính là lý do mà tỉ lệ hạ gục đối thủ của anh thấp hơn, không phải vì anh không thể, mà là anh chọn không làm như vậy. “Cũng chỉ có anh mới cảm thấy một quyền thủ trong giới ngầm này còn được cái gọi là lương thiện.”, Từ Tử Sung nói. “Vì đúng là cậu có, thứ mà lúc nào cũng là dư thừa trên quyền đài.” Huấn luyện viên biết, trong lòng Từ Tử Sung còn sót lại nhân tính. Đây vốn là thứ mà một quyền thủ trong trị trường ngầm không nên có, vì đối thủ của bạn không còn chút nhân tính nào, họ muốn dùng cách nhanh nhất, tàn nhẫn nhất để giết bạn. Cho dù là tiền bạc, thì chỉ trong nháy mắt đã không còn quan trọng nữa, thứ quan trọng là cảm giác giết chóc, là ham muốn hủy diệt đối thủ, là dục vọng muốn giẫm đạp lên tôn nghiêm và sinh mệnh của đối phương, đó mới là thứ khiến quyền thủ muốn ngừng mà không được, chứ không phải khoản tiền thưởng khổng lồ, tiền bạc suy cho cùng chỉ là con số mà thôi. Nhưng Từ Tử Sung không như vậy, anh chưa bao giờ mất đi nhân tính trong mình, nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, anh tuyệt đối sẽ không hạ gục đối thủ một cách tàn nhẫn nhất. Phương thức này đối với những quyền thủ khác không là vấn đề gì, nhưng đối với một cỗ máy giết người thì lại khiến người khác phải lo lắng. “Cậu phải biết rằng, cuộc sống này không xuất hiện kỳ tích chỉ vì lòng lương thiện của cậu.”, huấn luyện viên nói. “Anh với tôi còn sống đã là kỳ tích rồi.”, Từ Tử Sung đáp “Tôi không lương thiện, tôi chỉ dựa vào sự lương thiện của người khác mà may mắn sống sót thôi…” “Lúc này cậu cần phải toàn lực ứng phó, chỉ cần có cơ hội là Voi Điên sẽ giết chết cậu.” “Thế thì không thể cho hắn cơ hội này rồi.” Từ Tử Sung vung một đấm vào bao cát khiến nó vỡ tung, cát bên trong rơi ra ào ạt. Cả người anh đẫm mồ hôi, dưới ánh mặt trời, hình xăm nàng tiên nữ như đang tỏa sáng. Lương thiện sao? Từ Tử Sung cảm thấy mình không hề lương thiện, người lương thiện chính là người trong lòng anh kìa. Anh dựa vào sự thiện lương của Hạ Mộng Ngư mới may mắn thoát khỏi khó khăn, nếu trên đời này thật sự có kỳ tích, vậy thì đây chính là kỳ tích của anh. “Tôi phải sống để gặp lại cô ấy, thế nên tôi không thua đâu.” Kết quả của trận đấu này không ngoài sự dự đoán của mọi người, rồi lại khiến người ta phải bất ngờ. Khi trận đấu mới bắt đầu, hai bên chuyển đổi tấn công và phòng thủ rất nhanh, thậm chí mắt thường khó có thể bắt kịp tiết tấu của trận đấu. Ý đồ của “Voi điên” vẫn giống như những trận đấu khác, hắn muốn khống chế nhịp độ của trận đấu, dụ dỗ Từ Tử Sung rơi vào cái bẫy của mình. Có điều, Từ Tử Sung không chỉ có động tác linh hoạt, mà tốc độ suy nghĩ còn nhanh hơn, thêm sự bình tĩnh, không bị khiêu khích, cũng không vì chiếm thế thượng phong mà để lộ vẻ vui mừng, căn bản là anh không hề bị dẫn vào cái bẫy do “Voi điên” tỉ mỉ giăng ra. Cuối cùng, trong nhịp tấn công, “Thủy quái” Makara càng thêm thận trọng, dùng một cú đá tưởng như tùy ý, đánh bại “Voi điên”, kết thúc trận đấu chỉ trong ba phút. Dư âm của trận đấu này rất lớn, thậm chí, có dân cờ bạc vì thua cá độ mà dẫn đến bắn nhau. Còn người chiến thắng, Từ Tử Sung, thì lại dứt khoát rời khỏi trường đấu, thậm chí còn không phát biểu một câu cảm nghĩ nào, cứ như vậy từ giã quyền đài, thần bí biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Nhưng những người theo dõi trận đấu ngày hôm đó đều không thể nào quên được vẻ mặt lạnh lùng như thần chết của anh. Thủy quái Makara đã đi đâu? Anh còn sống hay đã chết? Cuộc sống của anh giờ thế nào, là con cháu đầy đàn, hay vẫn cô đơn lẻ bóng? Không ai biết. Anh như một truyền kỳ, chỉ để lại một bí ẩn không hồi giải đáp mặc cho mọi người phỏng đoán. … Hai đứa trẻ sinh đôi lên tới cấp Hai là không còn bám bố mẹ nữa, thậm chí còn có dấu hiệu của thời kỳ phản nghịch. Nhân dịp nghỉ hè, Từ Tử Sung đưa cả hai đứa con trai đến một trại hè huấn luyện quyền anh. Nói văn vẻ thì là để chúng rèn luyện khả năng tự lập, tôi luyện thể chất và tinh thần, nhưng thật ra là muốn cùng tận hưởng thế giới hai người khó có được với Hạ Mộng Ngư. Vừa tiễn con đi, anh liền dẫn bà xã bay luôn sang một nơi tận bên kia địa cầu. Ở biệt thự quấn quýt mấy ngày, cuối cùng vẫn là Hạ Mộng Ngư không chịu được, thế nên phải kéo Từ Tử Sung vào nội thành đi dạo phố. Hai người thong dong dạo khắp các con phố của nước Mĩ, thoạt nhìn chẳng khác những đôi tình nhân hơn hai mươi tuổi là mấy. Hạ Mộng Ngư cầm cây kem Magnum socola vỏ giòn, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ giống hệt năm mười tám tuổi, nhưng nếu nhìn kĩ thì đã có thể thấy những vết hằn của năm tháng trên khóe mắt cô. Có điều, chuyện đó đâu có sao, năm tháng dễ dàng mài mòn vẻ ngoài của một người, nhưng trong mắt anh, cô vẫn tỏa sáng ánh ngọc như lần đầu gặp gỡ. Từ Tử Sung đưa tay lau vệt kem trên khóe miệng Hạ Mộng Ngư, trong lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào. “Hay là về nhà đi?” Hạ Mộng Ngư nhíu mày. Từ Tử Sung này, cả đống tuổi rồi mà vẫn nhì nhèo không dứt. “Đang ban ngày ban mặt, đi shopping tiếp.” Hạ Mộng Ngư kéo Từ Tử Sung đến chỗ đông người, vừa hay gặp một trung tâm quyền anh mới mở đang có trận khiêu chiến. Người thắng có thể được tặng một vé tập miễn phí trong một năm, còn có thêm tiền thưởng nữa. “Anh lên thử đi!”, Hạ Mộng Ngư sốt sắng muốn Từ Tử Sung lên quyền đài. “Tiền thắng cho em mua kem.” Từ Tử Sung không muốn, anh đánh giá quyền thủ vạm vỡ trên quyền đài rồi nhíu mày nói “Không được, không đánh nhẹ được.” “Lâu lắm không nhìn thấy anh đánh rồi…”, Hạ Mộng Ngư phụng phịu nói. “Về nhà đánh cho em xem.” “Em chỉ muốn nhìn anh đánh người khác thôi…” … Hai người đứng bên dưới cứ dùng dằng mãi. Đứng trên sàn đấu là một quyền thủ da trắng cường tráng, tuy không hiểu họ nói gì, nhưng vẫn có thể đoán là người phụ nữ đang muốn người đàn ông lên, mà người đàn ông thì không chịu. Anh ta nghĩ mình gặp phải một tên yếu xìu nên cố ý khiêu khích, mời Từ Tử Sung lên đấu một ván. Từ Tử Sung lắc đầu. “I might kill you.”, Từ Tử Sung nói. Từ Tử Sung cảm thấy mình đang nói thật, nhưng người khác nghe được thì lại chỉ coi đây là một lời ngạo mạn, ai nấy đều xì xào bảo anh lên bộc lộ tài năng, không thì chỉ là chém gió mà thôi. Nghe mọi người ồn ào như vậy, Hạ Mộng Ngư không phục. Cô không quan tâm người khác nói mình thế nào, nhưng lại không lọt tai những lời nói xấu Từ Tử Sung, cô lập tức quay sang nói với Từ Tử Sung “Anh mau đi lên cho em! Anh mà không lên thì tối nay ngủ sô pha!” Trước giờ Từ Tử Sung đều phải đầu hàng trước những yêu cầu của Hạ Mộng Ngư, huống chi cô lấy chuyện ngủ ra để uy hiếp anh. Thế nên anh chỉ có thể bất đắc dĩ cởi áo khoác, xắn ống tay áo rồi nhảy lên quyền đài. Đúng là chẳng có bất ngờ nào xảy ra. Tuy Từ Tử Sung đã nhiều năm không đấu với người khác trên quyền đài, nhưng một quyền thủ ven đường thế này đâu thể là đối thủ của anh! Chỉ khoảng ba giây, Từ Tử Sung đã có thể dùng một cước rất đơn giản để đánh bại đối thủ. Người của trung tâm quyền anh kia chạy lên xem tình hình quyền thủ của mình thế nào. Từ Tử Sung chẳng buồn liếc mắt, anh nhảy xuống khỏi quyền đài, nhận lấy áo Hạ Mộng Ngư đưa rồi mặc vào, trong lúc mọi người đang chưa kịp phản ứng thì đã dắt Hạ Mộng Ngư rời khỏi “hiện trường gây án”. Đến lúc họ đi đã khá xa rồi, thì có một người thở hồng hộc đuổi tới. Vốn tưởng là người đến để gây phiền toán, nhưng khi nhìn lại thì chỉ là một chàng trai châu Á tầm hai mươi tuổi, vẻ mặt vẫn còn ngây thơ, vừa mở miệng đã dùng tiếng Trung hỏi “Xin hỏi anh có phải là Thủy quái Makara không?” Từ Tử Sung không ngờ mình lại bị nhận ra, anh quyết đoán trả lời “Không phải.” “Đúng là anh rồi.”, chàng trai nhìn Hạ Mộng Ngư đứng cạnh anh thì càng thêm kích động, “Chị ấy chính là hình xăm sau lưng anh, anh chính là quyền vương của giới quyền anh ngầm! Thủy quái Makara! Em là fan của anh, không nhận sai đâu.” Từ trước đến nay đều là Hạ Mộng Ngư bị fan của “Căn bếp nhỏ của tôi” nhận ra, hai người ở cạnh nhau bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên có người nhận ra Từ Tử Sung. Thật ra, Hạ Mộng Ngư vẫn rất hiếu kỳ về chuyện chơi quyền anh của Từ Tử Sung ở Mĩ, nhưng anh nhất quyết không chịu nói, hôm nay có người nhận là fan của anh, đương nhiên phải hỏi thăm một chút về chuyện của Từ Tử Sung rồi. “Anh ấy chính là Thủy quái mà cậu nói đây! Sao cậu biết anh ấy?” “Em là sinh viên khoa Khoa học Thể thao, cực kỳ mê quyền anh. Gần đây, em có viết một bài luận văn về tay đấm quyền anh, thế nên nghiên cứu khá kĩ về các quyền thủ Trung Quốc, mà nhân vật truyền kỳ nhất chính là Thủy quái Makara!”. Chàng trai trẻ đẩy gọng kính rồi kích động nói với Từ Tử Sung “Em thích nhất trận anh đấu với Voi Điên, em xem đi xem lại không dưới một trăm lần, còn xem quay chậm nữa để nghiên cứu chiến thuật của anh. Phán đoán và phản ứng của anh chỉ cần tới một giây, quả thật anh đúng là một cỗ máy giết người chuẩn xác!” Nghe một cậu thanh niên hình dung về mình như vậy, Từ Tử Sung cũng không muốn nhiều lời với cậu ta. Anh nhíu mày, kéo Hạ Mộng Ngư đi, chỉ chốc lát sau đã hòa vào biển người, biến mất khỏi tầm mắt của chàng trai đó. “Anh làm gì mà lạnh lùng với người ta như thế, tốt xấu gì cũng là fan của anh…”, Hạ Mộng Ngư nói. Từ Tử Sung trầm mặc đi về phía trước, dường như không mấy vui vẻ. Hạ Mộng Ngư sán lại gần rồi hỏi “Sao thế?” “Người thích quyền anh ngầm, có thể là người hiền lành tử tế gì chứ?” Từ Tử Sung bỏ lại mấy lời ấy rồi đi thẳng đến tiệm bánh ở gần đó, mua cho Hạ Mộng Ngư chiếc bánh mì mới ra lò. Hạ Mộng Ngư sửng sốt một lúc lâu rồi mới định thần lại mà đuổi theo anh. Hai ngày sau đó, Từ Tử Sung không hề có biểu hiện gì khác thường, nhưng Hạ Mộng Ngư vẫn cứ cảm thấy trong lòng anh có tâm sự. Có lẽ sự xuất hiện của chàng trai kia đã gợi lên trong anh những hồi ức không mấy tốt đẹp. Tuổi càng lớn, Hạ Mộng Ngư càng hiểu, giữa hai vợ chồng vẫn cần một khoảng không riêng. Thế nên cô không gặng hỏi nhiều, chuyện Từ Tử Sung không muốn nói thì cô sẽ không hỏi. Hai người cứ như vậy cùng nhau trải qua những ngày còn lại của kỳ nghỉ, cho đến tận khi đón hai đứa con về nước cũng vẫn không nhắc lại chuyện này. Nửa năm sau, Hạ Dạ Dương về nước thăm hai người. Nhân cơ hội này, họ hẹn cả đám bạn cũ tụ tập một bữa. Càng lớn tuổi càng dong dài, mọi người tán gẫu tới tận gần nửa đêm, cả đám đều say khướt. Tất cả đều đã có gia đình, chỉ có hai người đàn ông độc thân là Hạ Dạ Dương và Mạnh Huy cần người đưa về. Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung làm chủ, đương nhiên phải phụ trách đưa người say về nhà. Mạnh Huy mới ly hôn, lắm tâm sự, cứ nằng nặc đòi đi với Từ Tử Sung. Hết cách, Từ Tử Sung đành phải để Hạ Mộng Ngư đưa Hạ Dạ Dương về khách sạn với thái độ không hề vui lòng. Hạ Dạ Dương ngồi ở vị trí phó lái, vốn còn khật khừ như đang buồn ngủ, nhưng xe vừa chạy được một đoạn thì anh lập tức tỉnh táo. Liếc mắt một cái đã hiểu, Hạ Mộng Ngư biết ngay là anh giả vờ. “Cậu bụng dạ khó lường thật, giả vờ say cơ đấy?” “Tôi nói chuyện riêng với em gái tôi thì sao nào? Đã hơn chục năm rồi mà cái vại giấm Từ Tử Sung vẫn nhỏ nhen như thế hả?”, Hạ Dạ Dương châm một điếu thuốc, “Tôi với hắn là bạn cùng chung hoạn nạn, chẳng lẽ không tin tôi chút nào sao? Không nghĩ xem là năm đấy ai dắt cậu đi thảm đỏ rồi trao vào tay hắn à?” Có lẽ Hạ Dạ Dương cũng hơi say, thế nên nói nhiều hẳn. Hạ Mộng Ngư buồn bực, “Hai người thành bạn cùng chung hoạn nạn từ khi nào thế? Sao tôi không biết?” Hạ Dạ Dương có chút kinh ngạc, anh hỏi “Cậu ta không kể với cậu à?” Năm đó Hạ Dạ Dương còn nhỏ, không chịu nổi sự thay đổi đột ngột trong đời, quả thật đánh mất lý trí, nợ tiền dân xã hội đen, suýt nữa chết giữa đường phố Mĩ. Là Từ Tử Sung đã cứu anh một mạng. Anh không muốn nợ ân tình của Từ Tử Sung, thế nên Từ Tử Sung đã gọi anh đến trung tâm của thị trường quyền anh ngầm kia. “Dùng tất cả tiền cậu có, cược tôi thắng.” Trận đấu đó, đến giờ vẫn còn như mới mẻ trong kí ức của Hạ Dạ Dương. Lần đầu tiên anh biết, trên đời này lại có những thứ tàn nhẫn như thế. Một đêm có tổng cộng mười trận đấu, trận nào cũng đầm đìa máu tươi. Anh chưa bao giờ nhìn thấy nhiều cặp mắt đỏ au đến vậy, điên cuồng cướp đi sinh mạng người khác. Từ Tử Sung xuất hiện trong sự chờ mong của khán giả, đáng sợ như một con thú hoang, tựa ác quỷ bước ra từ địa ngục. Trận đó Từ Tử Sung thắng, Hạ Dạ Dương thắng cược, trả lại tiền cho anh. Sau này, hai người không gặp lại nhau nữa. “Nói thật, cảnh tượng đấy khiến ai nhìn thấy đều cả đời khó quên. Thế nên lúc gặp lại Từ Tử Sung, tôi có chút kinh ngạc. Có thể sống trường kỳ trong thế giới như vậy, mà lại còn có thể trở lại thế giới bình thường, đúng là rất khó.” Từ Tử Sung gọi điện thoại đến giục Hạ Mộng Ngư về. Hạ Dạ Dương nhìn lướt qua ba chữ “Từ ỏn ẻn” trên màn hình mà lắc đầu, vỗ vai Hạ Mộng Ngư rồi xuống xe, tự bắt taxi về khách sạn. Hạ Mộng Ngư nhận điện thoại, bên kia lập tức truyền đến giọng nói bất mãn của Từ Tử Sung. “Vẫn chưa về?” “Về ngay đây, chờ em.” Về đến nhà, Hạ Mộng Ngư nhìn thấy Từ Tử Sung đang ngồi trên sô pha đợi mình, vẻ mặt rõ ràng là không vui. Đã mấy chục tuổi rồi mà vẫn cứ thích ghen vớ ghen vẩn. Hạ Mộng Ngư bước đến, ôm cổ anh làm nũng. “Có nhiều chuyện muốn nói với hắn thế cơ à?”, Từ Tử Sung không nhìn Hạ Mộng Ngư, nghiêm mặt nói “Bình thường nhắn tin, gọi điện là đủ rồi, sao cứ phải gặp mặt?” Bình thường nhắn tin hay gọi điện thì nhiều nhất cũng chỉ là mấy tuần được có một lần, hơn nữa còn muốn gặp hai đứa con nuôi. “Vì đang nói chuyện của anh đấy, thế nên mới nói lâu một chút.” “Nói chuyện gì của anh? Hắn thì có thể nói lời hay ho gì về anh chứ?”, Từ Tử Sung vẫn giận lẫy. Hạ Mộng Ngư do dự một chút, cuối cùng vẫn nói “Cậu ấy nói đến chuyện anh đánh quyền ở Mĩ.” Vẻ mặt Từ Tử Sung cứng lại, anh không nói gì. “Anh chưa bao giờ kể chi tiết cho em nghe về chuyện của anh. Anh sợ cái gì?”, Hạ Mộng Ngư dừng một lát rồi nói tiếp “Sợ em biết môi trường sống của anh không lành mạnh thì em không yêu anh sao? Đã là vợ chồng già rồi, thế mà anh vẫn không tin em à?” “Môi trường sống không lành mạnh? Em nói thì nhẹ nhàng bâng quơ thế thôi.” Từ Tử sung đứng dậy, trở về phòng. Tối hôm sau, Hạ Mộng Ngư phải ra nước ngoài công tác một tuần. Lần đầu tiên Từ Tử Sung không đưa cô ra sân bay. Trong khoảng thời gian đó, anh chỉ gửi hai tin nhắn xác định cô đến nơi an toàn, thậm chí còn chẳng gọi một cú điện thoại nào cho Hạ Mộng Ngư. Kết thúc công việc, còn hai ngày cho mọi người hoạt động tự do. Bình thường, Hạ Mộng Ngư sẽ nhanh chóng quay về, lần này hơi giận hờn nên không mọi người đi ăn mà một mình ở lại trong khách sạn. Buổi chiều, Hạ Mộng Ngư nhận được một kiện hàng, mở ra mới biết là Từ Tử Sung gửi tới. Đó là băng ghi hình trận đấu của Từ Tử Sung. Hạ Mộng Ngư mất một buổi chiều để xem hết trận đấu đó. Từ khiếp sợ, hoảng hốt, đến cuối cùng chỉ còn lại cảm giác đau đớn, xót xa. Cô đi cả đêm để về nhà, cả chặng đường dài đầy mệt mỏi. Về đến nhà là cuối giờ chiều, Từ Tử Sung đang tỉa cỏ, nhìn thấy Hạ Mộng Ngư bất ngờ xuất hiện ở cửa thì có chút kinh ngạc. Anh đặt cái kéo cắt cỏ xuống, xoa xoa tay định đến giúp Hạ Mộng Ngư xách hành lý, nhưng vừa đến trước mặt cô thì cô lập tức nhào vào lòng anh, bật khóc nức nở. Không ai nói gì, cứ vậy lẳng lặng ôm nhau, cho đến khi Hạ Mộng Ngư ngừng khóc, hai người mới nắm tay nhau đi vào nhà. Mãi sau này, Từ Tử Sung mới hỏi Hạ Mộng Ngư, tại sao sau khi cô xem băng ghi hình xong lại không hỏi anh câu nào. Ánh nắng cuối chiều ấm áp, rốt cuộc Hạ Mộng Ngư cũng lên tiếng “Vì bất kể em hỏi cái gì cũng đều rất nhẹ nhàng bâng quơ.” “Không.”, Từ Tử Sung hôn lên tóc cô, “Từ khoảnh khắc ấy, những chuyện này đều không quan trọng nữa.” Anh từng là ai, đã làm gì, tên là chi, đều không quan trọng. Quan trọng là, anh có cô, và họ yêu nhau. Hạ Mộng Ngư đọc cho Từ Tử Sung nghe một bài thơ. Em khát vọng có người đến chết vẫn điên cuồng yêu em Hiểu được là yêu và chết đều mãnh liệt như thế Lại vĩnh viễn đến cạnh em săn sóc Em khát vọng có người hủy diệt em Và người ấy cũng bị em hủy diệt Tình yêu trên thế gian sao mà nhiều vô kể Có người bỏ cả đời chung sống mà lại chẳng biết nổi tên nhau Để ta bỏ cả cuộc đời, không hỏi quá khứ, không hỏi bước đường tương lai. *** Chính thức hoàn nhé cả nhà!
Cô và anh rất ghét nhau. Nói rất ghét thôi là chưa đủ, phải nói là rất rất rất ghét! Chính vì thế, dù cho hai người có nhìn thấy nhau như thế nào cũng đều là không vừa mắt đối phương. Trong mắt của cô, anh chính là mọt sách bốn mắt nóng tính vô cùng. Còn trong mắt của anh, cô lại là đứa học trò ngoan của thấy cô. Không ưa nhau thì chính là không ưa nhau mà thôi! Rõ ràng là không thuận mắt, ấy thế mà hết làn này đến lần khác hai người lại có thể cùng nhau ở chung một chỗ mà đấu khẩu. Có lẽ đây chính là duyên phận. Người ta nói, oan gia ngõ hẹp, yêu nhau lắm thì cắn nhau đau, mà ghét của nào thì trời trao của đó. Những câu nói này khi đặt vào hai người họ quả nhiên là chẳng sai biệt gì. Thời gian dần lặng lẽ trôi qua theo dòng chảy của nó, mọi thứ tưởng chừng như không đâu vào đâu nhưng thực chất lại là một sự kết hợp hoàn mỹ nhất. Nếu như hai người họ yêu nhau thì sẽ ra sao? Cái gì mà là điều không tưởng cơ chứ? Ai mà biết được! Thế giới này nhiều sự thay đổi, ta không nên suy đoán bất kỳ điều gì. Thôi được rồi! Cả hai đều không thể không thừa nhận, hình như họ đã yêu mất rồi!
truyện em chỉ có thể thích anh