tình yêu thế tục
Chương 30. Lưu Giai cảm thấy bồn chồn, cô đỡ lấy thụ: "Anh không thoải mái à?". "Anh uống rượu đúng không? Có phải đau dạ dày không?". Thụ đè lại bụng: "Chỉ hơi không thoải mái thôi, chắc tôi phải đi trước.". Lưu Giai: "Ơ, để tôi cho người đưa anh tới
Và cách xử lý TRIỆT ĐỂ hiện tượng này như thế nào? Máy tính đang chạy tự nhiên tắt nguồn, máy tính chạy được 1 lúc thì tắt, máy tính tự tắt nguồn liên tục, máy tính tự tắt bật không lên,màn hình phụt tắt khi máy tính đang chạy… đều là những lỗi rất khó chịu.
Truyện Tình Yêu Thế Tục - Chương 34. Edit: Cánh Cụt Sau khi xác nhận mối tình đầu đã rời đi, thụ ngồi dậy từ trên lên, dỡ kim tiêm đang truyền dịch ở mu bàn tay xuống.
Vay Tien Online Me. Chương kết thúc Tác giả Trì Tổng Tra Edit Cánh Cụt Mối tình đầu ngơ ngác mà nhìn tấm thẻ ngân hàng kia một hồi, đầu tiên là cười, rồi sau đó nhíu mày đỡ trán nói “Sao em có thể khiến anh vừa cảm thấy đau lòng lại vừa cảm thấy buồn cười vậy.” Ý của việc nộp toàn bộ lương cho hắn đã rất rõ ràng. Thụ đang giao quyền quản lý tài chính cho vợ trong nhà. Tuy rằng “vợ” của thụ còn có tiền hơn thụ. Cho dù biết mối tình đầu sẽ đồng ý kết hôn, nhưng mãi mối tình đầu không nhận thẻ ngân hàng vẫn khiến anh sốt ruột hơn. “Mật mã là sinh nhật anh, hay là anh thích chuyển khoản hơn?” Thụ nói. Mối tình đầu bất đắc dĩ nói “Thật ra không cần như vậy.” Thụ cố chấp nói “Anh nhận lấy đi.” Mối tình đầu vẫn nhận lấy, lại nói tiếp “Cầu hôn đã để em làm rồi, hôn lễ hẳn là nên giao cho anh.” Mối tình đầu nói “Em đã đưa cho anh quản lý tiền tồi, còn dư tiền để làm hôn lễ sao?” Những lời này, trong lúc nhất thời đã làm thụ không thể phản bác. Khi thụ đang ngây người, mối tình đầu buông cà phê xuống, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn “Có phải em đã quên cái gì hay không?” Bước quan trọng nhất còn chưa được tiến hành. Lúc này thụ mới phản ứng lại, vội vàng lấy ra cái hộp nhung đã bị cậu nắm chặt tới mức thấm mồ hôi. Đây là đôi nhẫn tốt nhất cậu có thể mua trong năng lực của cậu, dù sao cũng phải giữ lại để tặng vợ khoản tiết kiệm. Nếu mối tình đầu không thích thì mua thêm đôi nhẫn kết hôn cũng không sao. Sau khi lấy nhẫn ra, thụ đi tới trước mặt mối tình đầu, hoảng loạn muốn quỳ một gối xuống đất. Sau đó cánh tay anh đã bị mối tình đầu nắm lấy, kéo đến trên người. Thụ không giữ được trọng tâm, mông ngồi lên đùi mối tình đầu. Nếu vừa rồi thụ chỉ hơi đỏ mặt, thì hiện tại đã rất xấu hổ. Không biết dàn nhạc giấu ở nơi nào mà âm nhạc đã ngừng nửa nhịp. Mối tình đầu cũng không chú ý tới việc âm thanh cung quanh tạm dừng, hắn bóp sau cổ thụ, định hôn đối phương. Hắn cho rằng ông chủ của nhà ăn đã cho mọi người đi hết. Thụ giãy giụa nói “Anh để em xuống trước đã! Nếu không……” Lời còn chưa dứt, Lưu Giai mặc váy ngắn bó sát người thổi cái loa nhỏ mở cửa ra, mang theo một đống người xông vào nơi cầu hôn. Vốn dĩ đang ồn ào mà sau khi nhìn thấy tư thế của thụ và mối tình đầu, tất cả đều khựng lại một giây. Sau đó thụ bỗng nhảy dựng lên từ đùi mối tình đầu, đầu gối còn đụng phải cái bàn, vang lên một tiếng lớn. Anh cầm nhẫn “Còn chưa đeo nhẫn đâu.” Lưu Giai không hổ là người giỏi khuấy động bầu không khí, nháy mắt đó lập tức cầm lấy microphone “Thế hiện tại để nhóm chúng tôi cùng quan sát cảnh trao nhẫn của cặp đôi này!” Âm thanh ồn ào đã làm giảm sự xấu hổ, máy quay phim quay hết mọi thứ lại. Vào theo sự dũng mãnh của đám người còn có bóng bay với đủ loại màu sắc. Mọi thứ khác xa với lúc thụ tập luyện, tay chân luống cuống, chóng mặt nhức đầu. Nhưng sự hạnh phúc của hôm đó phải nhiều hơn tất cả thời điểm. Kể cả đó không phải lần cầu hôn hoàn mỹ, nhưng cảm giác khi nhẫn xuyên qua ngón tay anh. Cả đời hứa hẹn dành cho mỗi tình đầu đã vòng ở nơi ngón áp út của anh. Cuối cùng mối tình đầu hôn lên môi anh, độ ấm cùng hơi thở quen thuộc đều khiến tất cả những điều gì chưa được hoàn mỹ đều trở nên hoàn mỹ tựa giấc mộng. Giống như giữa hè năm đó, khi thụ và mối tình đầu vẫn là học sinh cấp ba, cả hai cùng ngồi ở nhà ăn này, cùng ngồi bên một bàn cơm. Thụ gấp một tờ giấy, thắt một cái nơ, để mối tình đầu vươn ngón áp út ra. Anh lấy tờ giấy kia tròng lên ngón áp út của mối tình đầu. Mối tình đầu gỡ tờ giấy xuống, mở ra tờ giấy đã gấp. Mặt trên viết hai câu, là bí mật mà trong lòng cả hai đều hiểu rõ mà không nói ra. Lương Thiên 18 tuổi nói với Chử Thiện 18 tuổi rằng. Em thích anh, em biết anh cũng thích em. Cho nên chúng ta ở bên nhau được không? Mối tình đầu ôm lấy sau gáy thụ, cái nhẫn trên ngón áp út lóng lánh. Trước một giây hôn lấy đối phương, hắn nhẹ giọng nói. “Được.”
Giới thiệu trích đoạn từ truyện“Hắn vẫn luôn bị nhốt trong ngày mưa nay chưa từng rời đi.”_____“Anh trải qua một năm rồi lại một năm tự lừa mình dối người, lỗ hổng trong lòng ngày càng đến thời khắc mà mối tình đầu xuất hiện, mới mơ hồ thấy được cơ hội bù tại sao mối tình đầu phải ở lại bên anh?Anh không thể giữ chân bất cứ ai, chỉ có thể giả vờ rằng đây có lẽ là kết cục tốt anh và hắn, chung quy lại là ngăn cách bởi thời gian cùng thế tình yêu nơi trần thế, sẽ có kết cục tốt đẹp ư?”
Tác giả Trì Tổng Tra Edit Cánh Cụt Sau khi thụ uống xong canh cá một mình thì nhận được một cuộc gọi. Mối tình đầu gọi cho anh, lúc này thanh âm bên kia đã yên tĩnh hơn. “Cậu muốn tới đây không?” Mối tình đầu mở miệng, là một vấn đề khiến thụ phải sửng sốt. Chưa chờ thụ trả lời, mối tình đầu đã giải thích “Hôm nay là sinh nhật Lưu Giai, lần trước cậu đã gặp cô ấy ở dưới lầu công ty tôi.” Thụ nhớ tới vị nữ sĩ kia, rất xinh đẹp và lộng lẫy, khi trước cậu cho rằng cô ấy cùng mối tình đầu là một đôi. Mối tình đầu “Lưu Giai mời cậu tới, nếu cậu thật sự không muốn tới thì tôi giúp cậu từ chối.” Nghĩ đến tính cách quá mức nhiệt tình của Lưu Giai lần trước, thụ cho rằng đối phương nghe thấy cuộc gọi giữa cậu cùng mối tình đầu, cho nên thuận thế đưa ra lời mời, cũng hoàn toàn là chuyện có khả năng. Chắc hẳn mối tình đầu cảm thấy với tính cách của anh, sẽ không thích mấy chuyện sôi động kiểu này, cho nên đưa ra lời giúp anh từ chối. Có lẽ do trong nhà trống rỗng, quá lạnh, hoặc là canh cá thật sự khó uống, thụ gấp gáp muốn ăn thứ gì đó nóng. Cậu đã đồng ý, mối tình đầu chưa nói gì, sau khi cho cậu địa chỉ xong thì kết thúc cuộc trò chuyện. Thụ đi qua đi lại trong nhà, cuối cùng thay áo sơ mi cùng quần tây sạch sẽ, dùng thêm cả sáp vuốt tóc để vuốt bộ tóc quá dài ra sau đầu. Không phải là anh không biết chăm chút cho bản thân, chỉ là ngày thường công việc làm ăn quá bận rộn, không có thời gian nhàn hạ. Hiện tại anh tham dự sinh nhật Lưu Giai với tư cách là bạn của mối tình đầu, dù có như nào thì cũng không thể quá thất lễ. Sau khi dọn dẹp đơn giản, thụ lại cân nhắc chọn quà. Lúc này dường như mối tình đầu đoán được suy nghĩ của anh nên nhắn qua WeChat rằng không cần mua quà đâu, mang một bó hoa tới là được. Sau khi thụ tới hội sở mà mối tình đầu gửi, mới phát hiện quy mô của buổi tiệc sinh nhật này thật sự rất lớn. Bể bơi âm hưởng, rượu champagne ngon. Tới nơi rồi gọi điện cho mối tình đầu, chỉ vì ở đây thật sự quá nhiều người, nên anh mới không vào tìm. Sau khi mối tình đầu hỏi chỗ anh đang thì bảo anh đứng im đừng nhúc nhích. Chưa được bao lâu, mối tình đầu đã xuất hiện ở trước mặt anh, khi thấy anh thì rõ ràng hắn đã ngây ngẩn cả người. Thụ cười thẹn thùng, giơ hoa trong tay “Tôi mới mua một bó đó, đẹp không?” Mối tình đầu nhìn hoa, không hiểu tại sao mà có vẻ như hắn không vui lắm, ừ một tiếng, xoay người trở về, đưa thụ đi vào. Lưu Giai là nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật, đã hơi say. Thấy thụ tới thì rất vui vẻ tiến lên, thân thiết mà bắt tay anh, kéo anh đến trên sô pha “Lương Thiên, anh tới rồi.” Anh với Lưu Giai còn chưa gặp nhau được vài lần, tuy sự quen thuộc của đối phương không đến mức làm anh xấu hổ, nhưng vẫn có gì đó không được tự nhiên. Nhưng anh vẫn đưa hoa cho đối phương, Lưu Giai ôm hoa, ngọt ngào mà nói tiếng cảm ơn. Mối tình đầu vừa định ngồi ở bên cạnh thụ, Lưu Giai đã ngửa đầu nói “Anh đi lấy đồ ăn cùng bánh kem cho Lương Thiên đi.” Mối tình đầu bất đắc dĩ nhìn cô một cái, đứng dậy rời đi. Lưu Giai giữ được thụ, thần bí hỏi “Anh là bạn học của anh họ tôi nhỉ.” Lúc này thụ mới hiểu ra, mối quan hệ thật sự giữa Lưu Giai cùng mối tình đầu. Vừa mới gật đầu, Lưu Giai lại hỏi “Là bạn học đại học ạ?” “Cấp ba.” Thụ nói. Lưu Giai à một tiếng, rất thất vọng nói “Em còn tưởng anh là bạn thời đại học, vậy chắc chắn anh không biết Chu Ý rồi.” “Chu Ý là ai?” Thụ hỏi. Lưu Giai hóng hớt chớp chớp mắt “Người yêu cũ của anh em đó.” “Là người yêu cũ nhớ mãi không quên, khó có thể quên được.”
tình yêu thế tục