tôi cam đoan sẽ không đánh chết cậu

Lương Vinh Thiên đứng lên, vỗ vỗ vai Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt cúi đầu cười nhạt, lúc ngẩng lên lại thay bằng vẻ nóng nảy, nắm chặt tay Lương Vinh Thiên đang vỗ vai mình. "Chú Lương, trước đây là tôi không tốt, không tin ông, bắt đầu từ hôm nay, tôi cam đoan sẽ Chương 54: Nếu như có một buổi vũ hội. Draco không có hỏi thêm vẫn đề gì khác, so với Goyle và Crabbe, anh tỏ ra vô cùng bình tĩnh…. Trên thực tế, có chút bình tĩnh quá mức, bởi vì vội vàng nên chỉ đơn giản thu thập vài thứ liền muốn đi trước, anh còn không soi gương. Chương 23: Vậy Cậu Cứ Tiếp Tục Gọi Đi Chương 24: Ai Đánh Ai Chương 25: Mau Nhìn, Soái Ca Chương 26: Anh Ấy Xấu Hổ Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu! Ức Cẩm. Hệ Thống Tuyệt Sắc Vưu Vật (NP) Đạm Họa Thư Mặc. Bình Luận (7) Vay Tien Online Me. Sự kiện “Sắc ma Thành Tây”, độ hot của việc này còn có chưa giảm, mà công việc của Ngô Song thì không thể đình. Lão Du đã đem chuyện tuyển chọn đại tổ trưởng ra bàn bạc lại. Các tổ bắt đầu âm thầm tranh cao thấp với nhau. Ngô Song là lãnh đạo tổ a, tất nhiên không thể để tụt lại, buộc nhân viên tăng ca không biết ngày đêm. Ngay cả người luôn luôn tan làm đúng giờ là Phương Thiếu Tắc cũng “chăm chỉ” không mà người khác chăm chỉ là vì công việc, còn nguyên nhân chủ yếu Phương Thiếu Tắc chăm chỉ lại vì Ngô Song. Bưng trà rót nước, hỏi han ân cần, hắn làm không ít. Chỉ là, Ngô Song một chút cũng không thấy cảm kích rộn như vậy không được bao lâu, lại có chuyện xảy nay, Ngũ Hoa đi lấy đồ chuyển phát nhanh, khi trở về vẻ mặt rất hưng phấn, đem về một cái hộp thật lớn, hô to “Đây đây đây, chị Ngô Song có đồ chuyển phát nhanh đây.”Cô vừa nói xong, tất cả mọi người đều ngừng tay, đi lại chỗ Ngũ Hoa. Ở thời đại toàn dân đều mua hàng online, Ngô Song luôn luôn là một trường hợp đặc biệt, cũng không bao giờ thấy cô mua hàng online, hiện giờ lại phá lệ, tất nhiên sẽ khiến cho mọi người tò mò. “Đây là cái gì? Rất lớn nha!”“Không nặng đâu, không phải là có người ái mộ chị Ngô Song, muốn tạo sự bất ngờ chứ?”.........Trong khi mọi người đang thảo luận, trùng hợp Ngô Song đi ra pha cà Hoa chạy nhanh đem cái hộp đưa qua “Chị Ngô Song, có người gửi đồ chuyển phát nhanh cho chị.” “Tôi?” Ngô Song cũng có chút kinh ngạc, buông cái ly trong tay, nhận lấy cái hộp.“Chị Ngô Song, chị mua thứ gì sao?”Ngô Song lắc đầu, nhìn hộp đồ trước sau đánh giá một chút. Một cái hộp rất lớn, khối lượng không nặng, đoán không ra là ai gửi.“Chi bằng mở ra xem một chút.” Phương Thiếu Tắc đối với món đồ chuyển phát nhanh này có biểu hiện rất kỳ Song nhìn hắn một cái, bắt đầu hoài nghi có phải tiểu tử này lại tạo cho cô sự bất ngờ gì không?Vẻ mặt Phương Thiếu Tắc rất vô tội nhìn Ngô mắt dò hỏi không có kết quả, Ngô Song quyết định mở ra xem. Không nghĩ tới, khi mở ra đã dẫn đến một trận hoảng sợ thét chói hộp chuyển phát nhanh là một con 乃úp bê Tây Dương dính đầy máu, tròng mắt đều bị móc xuống, nhìn rất kinh khi được nhận chuyển phát nhanh, ai ngờ lại là trò đùa ác ý. Tuy rằng Ngô Song không có bị dọa cho hoảng sợ, nhưng mày vẫn nhíu lại.“Ai ghê tởm như vậy chứ, chúng ta báo cảnh sát đi!” Bị dọa như vậy, trong lòng Ngũ Hoa với Tiểu Trà đầy căm phẫn. “Không cần thiết.” Ngô Song cản bọn họ lại, “Người ấu trĩ như vậy, không cần bận tâm. Phi Đao, cậu đem vật này ném đi, những người khác tiếp tục làm việc.”“Nhưng mà.....”“Các người muốn không làm nữa sao?” Ngô Song trừng mắt liếc một cái, không còn việc gì trở vào lão đại đã nói như vậy, dù cho mọi người không cam lòng cũng chỉ có thể bỏ qua, từng người trở về chỗ Đao cầm hộp chuyển phát nhanh chuẩn bị đi ném, Phương Thiếu Tắc tiến lên đoạt lại “Tôi rảnh nhất, để tôi đi cho.”“Ném ra xa một chút.” Phi Đao nói.“Tôi mà làm việc, anh cứ yên tâm.” Phương Thiếu Tắc cười tủm tỉm nói xong, xoay người, cả khuôn mặt đều trầm xuống.............Đã xảy ra trò đùa ác ý như vậy, đổi lại là người khác có lẽ đã sớm bị dọa cho mất mật, nhưng Ngô Song lại giống như không có chuyện gì, cứ theo lẽ thường tăng ca tới tận như mọi người trong công ty đã về hết, Ngô Song cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm. Vừa mở cửa đã bị người ngồi xổm ở cửa hù cho hoảng sợ, nhìn kỹ thấy là Phương Thiếu Tắc, đã vậy còn ngủ mất rồi. “Phương Thiếu Tắc.” Ngô Song kêu, hắn không tỉnh, cô dứt khoát dùng chân đá vào người Thiếu Tắc lập tức tỉnh lại, thoán lớn tiếng hỏi “Ai? Ai dám đá tôi?”Ngô Song đầu đầy hắc tuyến “Tôi còn chưa hỏi cậu, ngồi xổm ở đây làm gì?”"Thì ra là chị sao!” Phương Thiếu Tắc nhẹ nhàng thở ra, rất tự nhiên tiến đến gần Ngô Song, cười tủm tỉm nói, “Tôi chờ ở chỗ này đương nhiên là vì bảo vệ chị đó!”“Dựa vào cậu?” Ngô Song khinh thường nhìn hắn một cái, cất bước rời đi."Này, chị đừng đi mà, từ từ chờ tôi với!” Phương Thiếu Tắc chạy nhanh đuổi kịp, vừa đi vừa nói chuyện, “Chị đừng đi nhanh như vậy, tôi đưa chị trở về, đã trễ thế này để một cô gái về nhà một mình không an toàn.”Ngô Song không để ý đến hắn, cố tình đi Thiếu Tắc vì thế nên vẫn tiếp tục giống mấy bà thím lảm nhảm, ở một bên lầm bầm lầu bầu “Chị cũng đừng cậy mạnh mà ỷ y, rõ ràng có người muốn đe doạ chị. Hôm nay gửi 乃úp bê dính máu, mai không chừng sẽ làm ra chuyện gì bất lợi đối với chị thì sao. Nhưng mà chị yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi, có tôi ở đây nhất định sẽ không để chị bị tổn thương……”Hắn lải nhải như vậy từ trong thang máy đến khi ra ngoài cổng công ty, nghe vậy Ngô Song không thể nhịn được nữa, dừng chân lại, nói “Cậu đưa tôi về nhà, tôi mới càng không an toàn……”Lời còn chưa nói xong, Phương Thiếu Tắc đã đi lên trước, rất tự nhiên nắm lấy tay cô, lập tức đi về phía trước. Ngô Song sợ ngây người, bị hắn kéo đi được vài bước, lúc này mới lấy lại tinh thần, vùng thoát khỏi tay hắn “Phương Thiếu Tắc, cậu làm gì vậy?”“Đưa chị về nhà.” Hắn trả lời tỉnh queo.“Tôi là hỏi cậu dắt…… Dắt tay tôi làm gì?” mặt Ngô Song có chút đỏ Thiếu Tắc sửng sốt một chút “Chị là bạn gái tôi, tôi dắt tay chị không phải rất bình thường sao?"“Ai là bạn gái cậu, cậu không được nói bậy!”“Không phải sao?” Phương Thiếu Tắc hỏi lại.“khi nào tôi đồng ý làm bạn gái cậu, cậu nói cứ như đúng rồi vậy.” Ngô Song tức giận.“Nhưng mà chị đang đeo vòng cổ tôi tặng đó.”Hắn vừa nói xong, mặt Ngô Song càng đỏ hơn, chính cô cũng không biết ma xui quỷ khiến như thế nào, lại đeo vòng cổ Phương Thiếu Tắc tặng mình. Nhưng không phải chỉ là một cái vòng cổ thôi sao, lại không thể chứng minh cái gì, đúng không?“Tôi chỉ là tùy tiện đeo thôi, không chứng minh được gì.” Ngô Song mạnh miệng. “Hơn nữa chị còn giúp tôi gội đầu.”“Đó là bởi vì cậu bị thương.”“Đấy, tôi còn vì chị mà bị thương!” Người nào đó chớp thời cơ nói, hai mắt sáng lấp Song đã hoàn toàn hết chỗ nói rồi, thật lâu sau nghẹn ra một câu “Vậy tôi cám ơn cậu nha.”“Không cần cảm ơn, chỉ cần chị đồng ý làm bạn gá tôi, vết thương nhỏ này tính là cái gì, có ૮ɦếƭ tôi cũng cam lòng.”Phương Thiếu Tắc nói lời này xong, còn cười tủm tỉm, giống như hạng công tử không đứng đắn. Nhưng mà nhớ tới ngày đó hắn không suy nghĩ gì đã chặn lại con dao kia giúp mình, Ngô Song biết, cậu thanh niên trước mắt này cũng không phải đang nói đã không thể ngăn cản được trái tim đang đập rộn ràng trong lòng иgự¢, sợ chỉ cần hắn thả thính thêm chút nữa, cô sẽ phải buông phải νũ кнí đầu hàng mất.“Đừng nói bậy.” Ngô Song nhanh chóng tránh ánh mắt qua một bên, không dám nhìn thẳng Phương Thiếu Phương Thiếu Tắc lại không buông tha cô, bước lại gần, truy vấn “Tôi nói những câu đó là thật, chị đồng ý với tôi đi?”“Không đồng ý.”“Tôi vì chị mà bị thương, chị thật sự một chút cũng không cảm động sao?”“Không cảm động.” Ngô Song máy móc trả lời, rất sợ nhiều lời thêm một chữ cũng sẽ bại lộ nội tâm của mình.“Thật sự không cảm động?”“Đừng hỏi, tôi không thích cậu!” Ngô Song đẩy hắn ra, có chút mất khống Thiếu Tắc bị đẩy đến lui về phía sau vài bước, đứng yên, biểu tình từ kinh ngạc trở nên thất vọng, từ thất vọng biến thành nghẹn khuất.“Được, xem như chị lợi hại!” Hắn tới tới lui lui đi vài vòng tại chỗ, dừng lại nói, “Coi như tôi xui xẻo vì chị đỡ một dao, ai kêu tôi thích chị như vậy, là tôi tự mình đa tình, đáng đời tôi, tôi đành chịu!”Ngô Song vẫn đứng đó không nhúc nhích, trong lòng có chút khó chung quy hắn vẫn không cam lòng, bỗng nhiên lại thay đổi chủ ý “Không được, sao tôi có thể nhận như vậy, chị cũng không phải bạn gái tôi, dựa vào cái gì tôi phải đỡ một dao này chứ? Chị phải bồi thường cho tôi đi!”“Vậy cậu muốn như thế nào?”Phương Thiếu Tắc nhìn Ngô Song không chớp mắt, bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời, toàn bộ đều sáng rọi lên “Có! Vậy chị hôn tôi một cái đi, coi như là bồi thường!”Ngô Song sửng sốt, lấy lại tinh thần “Cậu nằm mơ!"Phương Thiếu Tắc vén tay áo lên, nói “Chị nhìn xem, chị nhìn xem, đến bây giờ tôi đã kết vảy đâu, sẹo này chính là tôi phải mang theo cả đời. Về sau tôi cưới vợ, chị nói xem, tôi phải giải thích với người ta như thế nào? Tôi vì chị trả giá lớn như vậy, chị chỉ hôn tôi một cái cũng không chịu, trái tim tôi đau quá mà! Sao mệnh của tôi lại khổ vậy chứ!”Tiểu tử này giở trò rắn không xong, liền đứng bên đường khóc lóc kể lể. Tuy rằng xung quanh không có đông người, nhưng mà hắn nháo lên như vậy, lập tức liền khiến cho mọi người vây xem.“Được rồi, đừng náo loạn.” Ngô Song hạ giọng khuyên bảo."Được cái gì mà được, một chút tôi cũng không được! Vết thương của tôi rất đau, tim tôi càng đau hơn. Chị đã không hôn tôi thì thôi, còn không cho tôi nháo một chút, tôi đến hít thở cũng không thông chị biết không?”Ngô Song không thể nhịn được nữa “Phương Thiếu Tắc, cậu im miệng ngay cho tôi!”“Tôi……” Phương Thiếu Tắc còn muốn Song đi về phía Thiếu Tắc lập tức ngậm miệng, hai mắt trông mong nhìn thẳng Ngô Song “Chị chịu hôn tôi?”Ngô Song tiếp tục bước lại gần hắn.“Đừng đừng đừng, chị để tôi chuẩn bị cái đã.” Phương Thiếu Tắc kích động sửa sang lại quần áo một chút, khom người xuống, nhắm mắt lại, “Đến đây đi, tráng sĩ, không cần quá ôn nhu với tôi đâu!”⊙﹏⊙ Ngô Song đánh một quyền vào bụng Thiếu Tắc thống khổ mà khom lưng ôm bụng, “Chị cũng quá độc ác, không hôn thì thôi, làm gì đánh tôi, tôi……” Nói đến một nửa, hắn ngừng lại, thấy một vật thể quen thuộc lúc ẩn lúc hiện trước mắt cái chìa khóa! Ngô Song giao chìa khóa!“Chị đây là……” Phương Thiếu Tắc đã quên đau, nghi hoặc hỏi.“Bồi thường.”“Bồi thường?”“Bồi thường cho vết thương của cậu.”Hai mắt Phương Thiếu Tắc chợt sáng ngời “Vậy tôi lại có thể đến nhà chị?”Ngô Song không nói chuyện, trực tiếp buông lỏng tay ra, chìa khóa từ trong tay cô rơi xuống. Phương Thiếu Tắc chạy nhanh tiến lên chụp được, nắm trong tay như bảo bối.“Về nhà.” Ngô Song nói xong, xoay người liền rời đi.“Tuân lệnh, nữ vương đại nhân!” Phương Thiếu Tắc tung ta tung tăng đuổi theo một quyền lại cho viên đường, giờ phút này, trong lòng Phương Thiếu Tắc ngọt ra mật, nào còn nhớ rõ vừa rồi là bị cô đánh?Mắt thấy hai người càng đi càng xa, ba người mặc đồ đen, đeo kính đen, đeo khẩu trang kín mít lén lút nhảy ra từ góc Hoa “Tôi đã nói hai người bọn họ có điểm bấy thường mà!”Tiểu Trà “Trách không được tiểu tử này chê anh họ của tôi già!”Cái lẩu “Chúng ta còn đứng đây làm gì? Tôi muốn đi ăn bữa ăn khuya.”“……” Đã ngã bài với Phương Thiếu Tắc, Ngô Song có ý nghĩ "Cùng lắm là từ chức không làm!", hầm hầm quay về công ty. Về đến văn phòng đã bị đám người Ngũ Hoa vây quanh, quan tâm hỏi "Chị Ngô Song, nghe nói chị đến cục cảnh sát cho lời khai, còn bị rất nhiều phóng viên bao vây nữa, là thật sao?"Ngô Song ngẩn người "Sao cô lại biết?""Tất cả mọi người đều biết mà." Cái lẩu một bên chen vào. Ngô Song lạnh mặt hỏi "Là Phương Thiếu Tắc nói sao?""Phương Thiếu Tắc? Chị nói Đĩa bay đó hả?" Ngũ Hoa lắc đầu, "Không phải cậu ấy, là giám đốc Du chạy đến từng văn phòng nói đó. Còn nói đêm nay chúng tôi về xem tin tức, sẽ có người phỏng vấn chị nữa. Lúc đó, Đĩa bay nghe được, liền vội vàng chạy đi. Chúng tôi tưởng cậu ấy chờ không được đến lúc xem tivi nên vội chạy đến hiện trường xem trực tiếp...."Lời nói của Ngũ Hoa như một cái búa lớn, hung hăng đập vào đầu Ngô Song. Lúc ấy cô đứng ngây ngốc, hai mắt tối lại, tim đập liên hồi, lỗ tai cứ ong ong lên. Bây giờ cô mới có phản ứng, biết được mình đã phạm vào một sai lầm lớn rồi. Cô, đã hiểu lầm Phương Thiếu Tắc! .......... Ngàn vạn lần Ngô Song cũng không nghĩ tới, tất cả những chuyện này đều là hiểu lầm. Cô không những không cảm ơn Phương Thiếu Tắc đã cứu mình ra khỏi đám phóng viên, còn lấy oán trả ơn, đem hắn đi mắng cho một trận tơi bời. Bây giờ ngẫm lại thấy mình hơi quá đáng, nên đi tìm Phương Thiếu Tắc xin lỗi. Tuy rằng tính cách Ngô Song quật cường, nhưng cũng biết ân oán phân minh, sai chính là sai, cô không tìm cớ bào chữa cho chính mình. Nhưng mà, thời điểm cô muốn xin lỗi Phương Thiếu Tắc, lại phát hiện mấy ngày rồi hắn không có đi làm. Cũng không ai biết tin tức gì của hắn. Chẳng lẽ hắn biết khó mà lui, định nghĩ làm luôn sao? Hay là, hắn đang ở nơi nào đó cáo trạng, định đuổi cô ra khỏi công ty? Trong lòng Ngô Song đầy nghi vấn, nhưng ngại thân phận nên không tiện hỏi thăm. Cứ thế cho đến hết giờ làm ngày thứ sáu, rốt cuộc cô nhịn không được, liền gửi một tin nhắn cho Phương Thiếu Tắc. "Giám đốc Du hỏi, cậu định nghỉ đến khi nào?"Chuyện này rốt cuộc cũng lỗi ở lão Du, bây giờ mang lão ra làm bia chắn, chắc không có sao đâu! Ngô Song âm thầm nghĩ, chưa đến một phút sau Phương Thiếu Tắc đã trả lời tin nhắn. "Tôi đã gọi điện qua hỏi lão Du, ông ấy nói không có hỏi."Ngô Song âm thầm kêu khổ. Một lát sau, tin nhắn lại gửi đến "Là tôi gạt cô thôi, tuần sau tôi mới đi làm."Đầu Ngô Song xuất hiện đầy vạch đen, mới có chút áy náy với hắn, giờ đã thành lửa giận ngập đầu. Tin nhắn thứ ba lại gửi đến "Cô thật sự không có gì muốn nói với tôi sao?"Tên tiểu tử này thật là....... Ngô Song lưỡng lự thật lâu, cuối cùng hạ quyết tâm gửi đi một tin nhắn có ba chữ "Thật xin lỗi.""Không có sao. ^___^" gửi lại cũng ba chữ, cộng thêm ký hiệu khuôn mặt tươi cười, giống như sáng sớm nhặt được tiền. Nhìn thấy tin nhắn này, trong đầu Ngô Song nghĩ đến gương mặt hắn cũng đang tươi cười như vậy, liền "xì" một chút bật cười. "Ai u, không phải tôi hoa mắt chứ, đồng chí Ngô Song, vừa rồi cậu đang cười với cái di động đó sao? Thứ gì có thể lợi hại như vậy, chọc được cho cậu cười. Mau đem cho mình xem với nào!" Diêu Thiên Thiên vốn định đến văn phòng Ngô Song rủ cô ấy cùng về, không ngờ được nhìn thấy một màn này, liền sinh ra hứng thú."Không có gì." Ngô Song khô phục lại vẻ mặt vạn năm bất biến, đem điện thoại bỏ vào trong túi xách. "Không có gì sao cậu lại giấu di động. Khả nghi, rất khả nghi nha!""Do cậu nghĩ nhiều thôi." Ngô Song cười trấn tĩnh, nhưng mặt lại có chút hồng hồng. Diêu Thiên Thiên càng có hứng thú "Xem này, biểu hiện bây giờ của cậu, sao mặt lại đỏ lên hết vậy?""Là cậu hoa mắt.""Nói nhiều cũng vô ích, để chứng minh cậu trong sạch thì đem điện thoại ra đây cho mình xem." Diêu Thiên Thiên vừa nói, tay vừa đoạt lấy di động trong túi Ngô Song. Nhưng cô ấy chưa phải là đối thủ của Ngô Song. Không chờ Diêu Thiên Thiên kịp với lấy, cô đã nhanh tay cầm túi xách đi nhanh ra cửa. Diêu Thiên Thiên đáng thương, đi đôi giày cao gót mười phân*, uốn éo đuổi theo phía sau, hô lớn "Ái, cậu nghĩ cậu không nói là mình không hỏi được sao? Chậm một chút, chờ mình với..."*Một phân = 1cm. ........... Cùng lúc đó, ở một góc khác của thành phố. Phương Thiếu Tắc đang ngồi trên sô pha ở một khu chung cư, nhìn tin nhắn trước mặt, kìm lòng không được mà tươi cười. "Ở đó ngây ngốc cười cái gì? Có muốn uống thêm không?" Ellen, bạn thân của Phương Thiếu Tắc cầm hai lon bia đi tới. Giữ vai của hắn, nhoài người qua xem màn hình di động. "Đừng rộn, tránh qua một bên." Phương Thiếu Tắc đẩy Ellen qua một bên, tiếp tục nhìn màn hình cười. "Ngoạ tào, cậu gửi tin cho ai mà nghiêm túc như vậy? Không phải là mỹ nữ chứ? Lại đây, cho tớ xem mở rộng tầm mắt cái nào." Ellen nhào tới định cướp lấy di động của hắn, tất nhiên Phương Thiếu Tắc không muốn cho cậu ấy xem. Hai người cãi nhau ầm ĩ, đoạt tới cướp lui, không cẩn thận làm điện thoại bị văng ra ngoài cửa sổ, trúng vào chiếc ô tô làm còi báo động vang không ngừng. Ellen cũng là một thiếu gia, nên không coi việc ngoài ý muốn này là quá to tát. Cười hì hì, thò đầu ra ngoài cửa sổ, nói "Không biết xe nào xui xẻo, chỗ nào không đậu lại đậu dưới lầu nhà cậu...... Thôi chết, là xe của tớ!" Nói xong, chạy như bay xuống lầu, cứu người... không đúng, phải là cứu xe! "Đáng đời!" Phương Thiếu Tắc mắng một câu, mở lon bia đưa lên miệng uống, nhịn không được lại cười rộ lên. Buồn bực suốt ba ngày, bỗng dưng tan tành mây khói. .......... Hiểu lầm đã được giải quyết, trong lòng Ngô Song cũng buông xuống một tảng đá lớn. Cuối tuần trôi qua một cách vui vẻ sảng khoái. Thế nhưng, cô đã chuẩn bị tốt cả thể xác lẫn tinh thần chuẩn bị nghênh đón một tuần mới vui vẻ. Một lần nữa, vận xui của cô lại kéo đến, Vương Trường Tuấn, hết ngày phép xin nghỉ bệnh lại đi làm. Tuy rằng Ngô Song ra tay không xem là nhẹ, nhưng nhiều lắm hắn cũng chỉ bị trầy xước một chút, cũng không có gì đáng ngại. Nhưng hắn sợ chết, đến bệnh viện một mực khẳng định là não mình bị chấn động, cứ quấn lấy bác sĩ phải làm kiểm tra tổng quát cho mình. Bác sĩ bị hắn quấn lấy đến phiền, dứt khoát kiểm tra một lần 360 độ thân thể cho hắn, không có bị chấn động như hắn nói. Cuối cùng, phát hiện ra hai vấn đề còn nghiêm trọng hơn trầy da gắp trăm lần bệnh lây qua đường tình dục với bệnh trĩ! Cầm phiếu xét nghiệm, trong lòng Vương Trường Tuấn dấy lên một nỗi căm tức, ngồi ở nhà càng nghĩ càng thêm tức. Quyết tâm trả thù Ngô Song cho bằng được. Sau đó, liên tiếp mấy ngày hắn đều thấy tin tức về Ngô Song, lập kế hoạch đầu tiên, ngày đầu tiên đi làm sẽ kể khổ với đồng nghiệp. Nói hắn với Ngô Song quen nhau ba tháng, cô hay đánh hắn dã man, thật sự hắn không thề nhịn được nữa, nên đề nghị chia tay. Không ngờ Ngô Song vì chuyện này mà đánh hắn đến mức phải nhập viện. Ở công ty, Vương Trường Tuấn có mối quan hệ với đồng nghiệp tốt hơn so với Ngô Song. Nên những lời nói dối của hắn mọi người đều cho là thật. Vài giờ sau, hành vi bạo hành bạn trai cũ của Ngô Song bị truyền khắp công ty. Mọi người thấy Ngô Song còn hơn thấy ôn thần, e sợ mà nhanh chóng lãng sang hướng khác. Thậm chí còn có người gửi tin nhắn nặc danh mắng chửi cô. "Loại phụ nữ bạo lực như cô, cả đời này đừng mong lấy được chồng!"Hôm nay điện thoại xuất hiện nhiều tin nhắn chửi rủa như vậy, mặt Ngô Song vẫn không đổi sắc, đem tin nhắn xoá hết đi. Sau đó ngẩng đầu tiếp tục cuộc họp "Tuần trước đã đưa điện thoại cho mọi người dùng thử một tuần, chắc mọi người cũng đã có ý tưởng cho riêng mình. Phi Đao, cậu nói ra ý tưởng của mình trước." Phi Đao đã chuẩn bị tốt phương án, nên lập tức lấy ra trình bày. Ngay sau đó đến lượt Ngũ Hoa, Cái Lẩu và Tiểu Trà, mọi người cũng nói lên ý tưởng của mình. Ngô Song yên lặng nghe, không có ý kiến gì. Chờ mọi người nói xong, cô nhìn đến cái tên nảy giờ vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, đã vậy đi họp mà hai tay trống không. "Phương án của cậu đâu?""Báo cáo tổ trưởng, điện thoại của tôi bị rớt nên hư rồi." Phương Thiếu Tắc nhìn cô cười hì hì nói. "Điện thoại hư rồi thì không cần làm báo cáo sao? Có phải cậu muốn tôi đưa một trăm cái cho cậu dự phòng rồi cậu mới chịu làm không?" Ngô Song không khách khí chất vấn hắn. "Cái này thì hơi nhiều quá, hai cái đủ rồi.""Phương Thiếu Tắc!" Ngô Song đập bàn đứng dậy, trừng trừng nhìn hắn "Mọi người ra ngoài làm việc đi. Cậu ở lại." Bọn Ngũ Hoa rời đi mà trong lòng nơm nớp lo sợ. Bây giờ trong phòng chỉ vòn lại hai người họ, mắt to trừng mắt nhỏ. "Phương Thiếu Tắc, cậu không thể nghiêm túc...." Ngô Song đang muốn dạy dỗ hắn, điện thoại liền báo có tin nhắn. Lại là tin mắng chửi cô như trước. Ngô Song cắn chặt răng, đang chuẩn bị xoá bớt tin nhắn lại bị Phương Thiếu Tắc đoạt lấy điện thoại. Màn hình vẫn còn hiện tin nhắn Chưa từng thấy qua loại phụ nữ nào đáng ghét như cô, căn bản không có ai thích. Mời cô cút khỏi công ty chúng tôi đi! "Trả lại cho tôi." Ngô Song đoạt điện lại, quay lưng về phía Phương Thiếu Tắc, hai mắt phím hồng. Ngô Song không biết mình là bị làm sao vậy. Trước kia cũng từng bị hiểu lầm, cô đều ngoảnh mặt làm ngơ, cũng chưa từng để mấy chuyện đó ảnh hưởng đến tâm trạng. Nhưng mà lần này, cô cảm thấy rất ấm ức, chắc bởi chính Vương Trường Tuấn là người khởi xướng. Tuy rằng bọn họ chỉ quen nhau có ba tháng, trong ba tháng đó số lần nắm tay cũng ít đến đáng thương. Nhưng mà cô là thật sự cảm động trước Vương Trường Tuấn. Từ nhỏ đến lớn, người theo đuổi cô không ít, nhưng người có thể khiến Ngô Song lưu tâm chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mỗi khi có người theo đuổi, chỉ vần đến cửa đã bị Ngô Song "hành" cho một trận, về sau biết khó mà lui. Duy nhất chỉ có Vương Trường Tuần là kiên trì đến cùng. Hắn đến công ty là mới hơn một năm, hai người không làm chung bộ phận, nhưng hắn so với cô cũng có năng lực không kém là bao. Thậm chí trước hôm chia tay một ngày, Ngô Song vẫn còn xem hắn là một người đàn ông tốt, một người lịch sự ôn hoà, có thể tin tưởng khi gửi gắm tình cảm. Cô nghĩ hai người sẽ an ổn như vậy nắm tay nhau suốt đời, kết hôn, sinh con, sống đến đầu bạc răng lông. Nhưng mà, hiện thực lại phũ phàng đến vậy, tình cảm cho đi không những không được đáp lại, mà còn bị hắn đùa bỡn, đâm một dao sau lưng mình. Thế sao cô có thể không đau lòng? Giờ phút này, Ngô Song có chút xúc động, muốn khóc. Nhưng cô biết cô không thể như vậy được, ngẩng đầu lên kìm chế cảm xúc để thấy như mình vẫn tức, Phương Thiếu Tắc đi lên một bước, từ phía sau gắt gao ôm lấy cô. Không gian bỗng chốc yên lặng. Đầu óc Ngô Song bây giờ là một mảng hỗn độn, cô có thể cảm nhận nhận được lưng mình đang dáng chặt vào lòng ngực vững chắc của hắn. Cánh tay cường tráng của hắn ôm lấy đôi vai cô, giờ phút này, trong lòng Ngô Song có cảm giác yên bình đến lạ. Cảm giác ấy chỉ duy trì trong nhát mắt, cô liền tỉnh táo lại, muốn giãy ra "Cậu làm gì vậy!"Mới vừa mở miệng đã bị hai tay Phương Thiếu Tắc gắt gao giữ chặt, đem nhiệt độ cơ thể mà bao vây lấy thân mình nhỏ bé của Ngô Song, vùi cô vào sâu lồng ngực vững chắc của mình. Sau đó, hắn thấp giọng, nói một câu bên tai Ngô Song "Đừng để ý đến bọn họ. Tôi thích chị."

tôi cam đoan sẽ không đánh chết cậu